41 Mỹ Ảnh kéo Hắc Chính vào một quán giải khát gần đó để nghỉ, nhưng trên thực tế chọn nơi này vì nó gần khách sạn, cô nói với anh:
- Đã đến đây, thì nên uống một chút hương vị mới ở nơi này.
42 Lạc Phong có ý định bày tỏ lòng mình với Vi Tuyết, để làm rõ mối quan hệ này, anh cần xác định lại một lần, coi như tự đặt cơ hội cho riêng mình, vốn thế nhưng lại bị cô đập tắt ý định đó, không hiểu sao, chỉ là một người lạ, thậm chí chẳng thân gì, vậy mà Vi Tuyết lại một mực chú tâm đến cái người tên Ái Vỹ.
43 Ái Lâm rất ghét ai nhìn thấy yếu điểm của mình, mà vừa rồi hẳn đã bị nhìn thấu như thể pháo hoa kia, không biết vô tình hay cố ý nhưng khẳng định sẽ không tha.
44 Hắn vào trong nhà tạm giam chưa ngồi xuống đã bị Lạc Phong kéo cổ áo qua quát:
- Mẹ khiếp! Tôi nhịn cậu lâu rồi, cậu tại sao. . . .
Lời chưa nói hết hắn đã ẩn Lạc Phong ra, đối với hắn hiện tại người này đang ở trong trạng thái hỗn loạn không xác định, nhìn là có thể thấy vừa rồi mặc dù Vi Tuyết chưa kịp từ chối nhưng trong câu nói có ý đó rồi, bản thân nói vài câu nữa khẳng định sẽ nói ra thứ không nên nói, hắn vẫn cần Vi Tuyết tin tưởng mình, dù là mơ hồ, dù chỉ là chút quen biết, hắn không thể để cô ta có ấn tưởng xấu về mình vì vậy nhanh chóng đẩy đề tài này sang người khác.
45 Người hầu vừa đóng cửa, cô lại có cảm giác không muốn quay lại, con người này tỏa ra một mùi sắc kinh tởm, thật không ổn chút nào, toàn thân phát run.
46 Mạc Vy không thích người trước mặt này một chút nào hết, cô cảm thấy bất an nhiều hơn là hi vọng, bởi tới thời điểm này cô hoàn toàn không có ý định đấu thêm nữa, dù cho trận này có thắng thì cơ thể này cũng chẳng chống nổi.
47 Câu chuyện kể về một kẻ "Bất hạnh" với cuộc sống khổ sở, tâm hồn méo mó
Một kẻ sinh ra đã là "người bị bỏ rơi" một con quái vật, đau khổ, cô đơn và lạc lối thì một ngày nọ, khi mà bản thân bị mọi người đánh đập vì trộm một chiếc bánh sống qua ngày, con quái vật không có đường thoát đã chạy vào rừng sâu.
48 Ái Vũ không biết tại sao lại biến thành tình trạng này, lúc phát hiện ra cơ thể của cô con gái ông đã ngã xuống, ông mới hốt hoảng kêu người vào đỡ đưa đi, sau đó tiếp tục kêu gọi "quản gia" tới.
49 Vi Tuyết vừa đi Lạc Phong lại có ý đi theo, bởi anh lo cho cô, sắc mặt cô từ lúc đó không tốt tẹo nào nhưng lại bị Hắc Chính cản lại nói:
- Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng người cần thời gian ở đây là Vi Tuyết, cậu.
50 Hắn vốn không muốn rắc rối như vậy, Mạc Vy có thể sẽ không giúp mình nên lợi dụng cô ta không còn khả năng, vẫn là tự mình cố gắng.
Là con người, may mắn nhất chính là từ lúc sinh ra đã có mọi thứ hơn những người phải vất vả nâng từng bước chân mà lên, có người kê chân đội trời.