81 Bạch lộ dừng xe, ra khỏi garage, kinh ngạc khi thấy Hiểu Hiểu đang vịn tường tập tễnh từng bước, cực kì ngạc nhiên, “Chị sao vậy? Hai ngày không gặp mà sao lại tiều tụy thế này?”
Cô tới gần nhìn xem, cũng không thể nói là tiều tụy, chỉ là vầng thâm đậm, rõ ràng do thiếu ngủ mà ra, thế nhưng sắc mặt lại hồng hào kì lạ, lại còn có vẻ nhu mì nũng nịu, như đóa hoa tươi ôm nhụy chờ nở, được người cẩn thận chở che, cuối cùng cũng nở rộ, sự quyến rũ khiến trái tim người khác phải đập mạnh.
82 “Du lịch?”
Vào một ngày hạ tuần tháng chín, Hiểu Hiểu đang đánh răng trong toilet, Khang Hi đi vào nói với cô, nghỉ lễ quốc khánh mấy ngày, anh định đưa cô ra ngoài du lịch.
83 Dù trên xe có toilet độc lập tiên tiến, lại còn bồn cầu điện tử tự làm ấm và xịt nước, không cần phải dừng xe để giải quyết nhu cầu sinh lí, thế nhưng vì lộ trình khá xa, lại thêm chỉ mỗi Kế Hiếu Nam có giấy phép lái xe A1, có thể lái xe dã ngoại nên lúc đi qua trạm nghỉ ở trên đường cao tốc, bọn họ vẫn đỗ xe lại một chút, tiện thể đổ thêm xăng.
84 Bầu trời sao trong núi là một cảnh đẹp nhất định phải thưởng thức trong đời, trên trời không có một gợn mây, sao sáng hơn bất kì lúc nào, lại còn rõ ràng, như những viên đá quý sáng lấp lánh trên màn trời xám bạc, tỏa ánh sáng nhu hòa trong suốt, tao nhã mà tịch mịch, sao sáng dày đặc trên bầu trời bao la, từ phía chân trời đằng tây bắc, vắt ngang đến giữa trời rồi nghiêng nghiêng về lại đất bằng đông nam, cảm giác mênh mông này khiến con người như có cảm giác được ở giữa vũ trụ.
85 Tiếng kêu thảm thiết của Khang Hi vang lên, vượt qua cửa động, kích thích lũ chim chóc đang trú chân trong rừng bay ào ào, nghe như một bầy châu chấu vừa kéo qua, tiếng vọng trong hang động cũng cực to, mỗi âm tiết nghe rõ ràng, tinh thần rất sôi nổi, liên tiếp hết đợt này đợt khác, sau khi quanh quẩn mấy vòng mới lắng xuống.
86 Xe cứ rung… cứ rung…
Quần chúng vây xem vẫn tiếp tục nhìn, nhưng nhìn mấy thứ đong đưa nhiều sẽ dễ dính phải hiệu ứng thôi miên, vậy nên được một chút thì bắt đầu gà gật.
87 Lâm Mặc cúp điện thoại, lúc nhìn Hiểu Hiểu vẫn mang vẻ nghiêm túc thận trọng như cũ, thế nhưng giọng nói đã ôn hòa hơn, “Cảm ơn!”
Nếu không nhờ có cô thì đến giờ, thân phận của nạn nhân vẫn còn là một ẩn số, hơn nữa cô cũng giúp tổ phá án của họ tiết kiệm không ít thời gian.
88 Cố Đan Nguyên im lặng ngồi trên sopha phòng nghỉ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của con gái. Bởi vì khóc nhiều mà mắt chị sưng đỏ, lúc nói chuyện mang giọng mũi rất nặng.
89 Thành phố S, hoàng hôn.
Trong những tia nắng còn sót lại của buổi chiều tà, khi ráng chiều tà nhuộm đỏ nửa bầu trời, thành phố mới bắt đầu trở nên náo nhiệt.
90 Ba ngày sau Nếp được ra viện, khỏe mạnh tỉnh táo. Để ngăn nó liếm vết thương, Hiểu Hiểu mua riêng cho nó một cái vòng cổ Elizabeth để đeo.
Vòng Elizabeth là loại để vào cổ, giống như cái chụp đèn, để đeo cho mèo, chó và những loại động vật khác sau khi phẫu thuật hoặc đang mắc bệnh.
91 Hiểu Hiểu vừa về tới nhà, cửa mở ra thấy đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ, kim giây chưa nhích qua thì Kế Hiểu Nam đã chuẩn bị gọi di động. Cô thấy thế lập tức nhào tới giật lấy cái điện thoại.