61 Sau khi vụ án hành hạ đến chết kết thúc, Hiểu Hiểu trở về cuộc sống yên ả của mình. Sau khi nhiệm vụ đến dạy các trường đại học hoàn thành một cách thuận lợi, cô trở về đội đặc công, tiếp tục cuộc sống sáng chín giờ tối sáu giờ (*) làm công việc sĩ quan huấn luyện của mình.
62 Lúc Hiểu Hiểu vẫn còn đang giả làm đà điểu trên giường thì Khang Hi đã ăn mặc chỉnh tề bước vào, chẳng có chút dấu hiệu lúng túng nào cả, ngồi xuống mép giường với vẻ mặt rất tự tại, nhìn cái gối ôm trong chăn thì thẳng tay rút ra, quẳng qua sau đầu.
63 Lúc Khang Hi vào bếp, trong đấy đang rối tung rối mù, Hải Lãng và Trần Bách Thụ đang hận không thể có ba đầu sáu tay, thậm chí còn muốn dùng cả hai cặp đùi.
64 “Tôi hận loại người như anh nhất!”
Những lời này nói từ miệng Hiểu Hiểu khiến cả người Khang Hi nứt rạn, so với sự đau rát trên mặt, tim anh như bị hàng vạn mũi tên đâm xuyên, đau đến không thở nổi.
65 Mười phút sau, xe cấp cứu kêu om trời đã tới, đặt Khang Hi lên cáng cứu thương, đưa tới bệnh viện ở gần đó. Vì anh quá nổi tiếng nên Cảnh Bất Mị đã sắp xếp một bệnh viện tư ở Bắc Kinh, tránh sự truy lùng của đám truyền thông.
66 “Hiểu Hiểu, em không cảm thấy chúng ta nên ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?”
Khang Hi nhảy tới một bước, tiếp cận cô, nhờ ưu thế chiều cao nên anh có thể nhìn xuống Hiểu Hiểu, vây cô trong vòng tay của mình.
67 Thật ra Hiểu Hiểu cũng rất ‘nhớ’ anh, ‘nỗi nhớ’ hận rằng không thể cắn anh chết quách. Thế nhưng cô cũng rất bướng bỉnh, sống chết không chịu cúi đầu đi tìm Khang Hi.
68 Ngày hôm sau, Hiểu Hiểu dậy sớm, sau khi đánh răng súc miệng rửa mặt rồi ngồi trên ghế trong phòng ăn chờ Khang Hi xuất hiện.
Thế nhưng, đợi trái đợi phải, chẳng thấy anh đâu.
69 Vì Vệ Bảo không nói gì nên Vệ Hiểu tưởng là đã cúp điện thoại, lại nghĩ mình đã nói hết những gì cần thiết rồi, thế nên cũng cúp máy.
Còn trong nhà hàng, mặt Vệ Bảo như bắp cải tím ngắt, ngồi trên ghế không nhúc nhích.
70 Dưới Vệ thị có rất nhiều sản nghiệp, gồm điện tín, bách hóa, buôn bán online, địa ốc các loại, cũng như đa số các công ty đa quốc gia khác, có nhiều ngành nghề, mở nhà hàng cũng chỉ là mới bắt đầu từ sau này thôi.
71 Bỗng chốc không khí đông cứng, khu vực ngoài phòng nghỉ như hoàn toàn bị cách ly với buổi tiệc trong phòng.
Yên tĩnh cực kì.
Yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tim đập của mình rất rõ.
72 Vừa nói câu ‘ăn chùa uống chùa’, Vệ Ung Tụng nghe thấy, ngược lại cảm thấy thú vị mà khẽ nhếch khóe môi.
Chú Ông cũng cười tủm tỉm nhìn hai người.
Cảnh Táp quay đầu lại nói: “Bác Vệ à, đây là người bạn tốt mà vừa nãy cháu mới kể bác nghe đấy, Đoan Mộc Hiểu Hiểu.
73 Lúc này trong sảnh tiệc sáng bừng rực rỡ, bóng người thướt tha, ăn uống linh đình, càng bày ra vẻ náo nhiệt, nhân viên phục vụ bưng từng khay rượu ngon, qua lại không ngớt trên hội trường các quan khách đang tụ tập, cung cấp theo nhu cầu của khách kịp thời.
74 Lần đầu Hiểu Hiểu phát hiện mình sợ mùi thuốc súng sau khi đốt pháo nổ pháo hoa, là lúc trải qua tết âm lịch đầu tiên sau khi về nước.
Cô lớn lên ở Mỹ, chưa bao giờ biết chuyện có thể tùy tiện đốt pháo nổ, pháo hoa, đã thế lại đốt một cách tự do thoải mái, như thể không tốn tiền, nhà nhà đang tranh nhau, thi nhau đốt pháo, tiếng pháo ầm ầm, người này đốt to hơn người kia, người kia bắn pháo đẹp hơn người nọ.
75 “Khang Hi?” Hiểu Hiểu dùng ngón tay chọc vào ai vẫn còn đang chôn trong ngực của cô không chịu ngoi lên. Anh cứ đè cô như thế, nặng lắm.
Khang Hi từ từ tỉnh lại sau khi ‘chết trận’, mùi vị ngọt ngào ấm áp thơm tho là thế mà không thể ra tay được, đúng là nghẹn một bụng.
76 Khang Hi suốt ngày giơ ngón tay ra đếm bao giờ họ hàng của Hiểu Hiểu ra đi, lúc tính mặt héo queo, bức bối, ngột ngạt. Thế nhưng đếm xong được ngày nào thì những tâm tình này vơi đi một chút, còn số lần hôn Hiểu Hiểu thì ngược lại không bớt đi, mỗi ngày càng nhiều hơn, mỗi ngày càng dữ dội hơn.
77 Khang Hi vừa dứt lời, mọi người im lặng, đều có suy nghĩ riêng.
Cách Cách gắp một cục thịt kho tàu, cười đến mắt chỉ còn một đường chỉ, cọ cọ Hiểu Hiểu, khuôn mặt như muốn nói, ‘Đây là đàn ông nhà cháu đó, chất lượng tốt không? Hài lòng không? Không trả hàng lại nhé’.
78 Trong phòng họp, Hiểu Hiểu ngồi vị trí thủ tọa của bàn hội nghị, nhìn tập hồ sơ dày cộm một cách chăm chú. Bìa bọc giấy các-tông, đã được lật đi lật lại rất cũ, cũng vì được lật quá nhiều mà giấy bên trong đã quăn góc, nhăn nhúm như dưa muối.
79 Dù rằng mùa hè là cái mùa nắng gắt như lửa nhưng vào sáng sớm, vẫn có một cảm giác mát mẻ, thoải mái. Lúc trời vừa tờ mờ sáng, trong trời vẫn còn vài ngôi sao sót lại, lấp lánh như giọt sương, có cơn gió ẩm ướt mát lành nhẹ nhàng quét qua, nghênh đón ánh ban mai xóa sạch sự tĩnh mịch nhàn nhã đầu tiên của một ngày.
80 Tới garage Phúc Để, Khang Hi đỗ xe ở chỗ dành riêng, xuống xe trước, Hiểu Hiểu tháo dây an toàn, vừa định xuống xe thì anh đã mở sẵn cửa ở ghế phụ. Với chiều cao của cô, sàn xe của Audi Q7 có hơi cao thật, vừa hay có anh giúp một tay, định nói cám ơn thì bay tay to của Khang Hi đã vươn tới, vác cô trên vai.
Thể loại: Trinh thám, Tiểu Thuyết
Số chương: 33