1 "Tiền lương thử việc hai vạn, ngoài ra còn được cấp thêm một chiếc xe Audi A6. . "
"Tiền lương hai vạn. . "
"Xe A6. . "
Thẳng cho đến khi ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ cũng không hết sung sướng!
Không lâu trước đây, hắn mới thành công vượt qua một buổi phóng vấn của một công ty lớn, đồng thời cũng ký một hợp đồng thử việc lương cao.
2 Trước đó Hạ Thiên Kỳ cũng đã không ít lần tới đây mượn sách nên cũng coi như khá quen thuộc với Hâm Hoa thư viện, vì thế chả mấy chốc đã lên tới lầu hai.
3 Hạ Thiên Kỳ có chút không tìn vào mắt mình bởi lẽ trước mắt hắn đang có quá nhiều xác người!
Nhìn thì có vẻ tất cả đều mới chết cách đây không lâu, máu vẫn còn đang theo các vết thương không ngừng trào ra.
4 "Mẹ kiếp! Ông mày chút nữa bị người ta giết, lại còn được vào phòng giam ngồi chơi mà mày còn không thèm giải thích chút nào là sao? Lại còn muốn bố mày quay lại làm tiếp? Quay về cái con mẹ mày.
5 "Rầm rầm rầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Tiếng gõ cửa đáng sợ vẫn tiếp tục vang lên, như thể không gõ nát được cánh cửa thì mãi mãi không dừng lại vậy.
Hạ Thiên Kỳ chảy mồ hôi lạnh đứng cạnh cửa, sau đó hắn lại sợ hãi nhìn vào mắt mèo.
6 Hạ Thiên Kỳ cũng không cho mẹ hắn biết những chuyện mình đã gặp tối qua, lí do rất đơn giản, cũng vì không muốn để mẹ hắn lo lắng.
Có điều cũng phải nói, dù cho hắn có kể cho mẹ mình, thì một giáo viên trung văn bình thường đến mức không thể bình thường hơn như bà cũng không thể làm được gì.
7 Nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra tối nay, Hạ Thiên Kỳ không dám tiếp tục phí phạm thời gian nữa, nhanh chóng tìm tới một quán net gần đó.
"Ông Hải của con ơi, chúng ta còn có thể ở chung không đây, không phải đã bảo là nếu trong hai tư giờ ta không tìm ngươi thì ngươi phải báo cảnh sát sao? Sao ngươi và đám Tôn Long kia không hề làm gì vậy?"
"Mẹ kiếp, ngươi bị điên thì cũng không cần kéo chúng ta theo chứ?"
"Ta không đùa với ngươi, nói chuyện chính đi, ta thật sự gặp nguy hiểm.
8 Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ bảo có chuyện muốn hỏi thì ba người mới này đều rất phối hợp, dừng lại không vội đi nữa.
Thấy họ như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không tiếp tục phí thời gian, hỏi thẳng:
"Các ngươi có biết chuyện của công ty này không? Nói cách khác, các ngươi đã hiểu gì về công ty này?"
"Là sao?" Ba người nghe vậy đều thắc mắc.
9 Nghe thấy tiếng kêu thất thanh, Hạ Thiên Kỳ cùng Vương Nhã Chi lập tức ngừng bước.
Âm thanh từ phía sau lưng truyền tới.
"Ta nghe có vẻ là giọng của Phùng Vĩ.
10 "Ta bảo này Triệu Sảng, không phải ngươi cố ý trêu ta chứ, thư viện này thì có bí mật quái gì!"
Đi theo Triệu Sảng lên lầu, nối sợ trong lòng Phùng Vĩ lại trào lên, như thể sắp có chuyện gì đó rất kinh khủng xảy ra.
11 Hạ Thiên Kỳ dụi mắt, nhìn về phía âm thanh phát ra, quả nhiên nhìn thấy người trung niên kia đang hùng hổ đi tới. Có điều gương mặt có chút già nua của ông ta vẫn hơi mờ ảo trong bóng tối.
12 Vương Nhã Chỉ rất muốn lên tiếng hỏi xem thứ đang tới gần cô có phải là Hạ Thiên Kỳ hay không, nhưng lí trí lại không ngừng cảnh báo cho cô biết, nhất định không được làm vậy, thậm chí còn không được tạo ra âm thanh nào.
13 Nỗi sợ từ cái chết cận kề như những lưỡi dao sắc nhọn không ngừng lướt qua trên thần kinh đang sụp đổ của Hạ Thiên Kỳ.
Cũng không rõ là đã ngã bao lâu, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, như thể không còn cảm giác.
14 Quyển 1: Thư viện kinh hồn.
Vất vả lắm mới tới chỗ ô tô, Hạ Thiên Kỳ lại càng kinh ngạc, bởi lẽ chiếc xe cô gái kia đang ngồi là một chiếc Ferrari Enzo.
15 Quyển 2: Âm hồn.
Sau khi cô gái kia bỏ đi, Hạ Thiên Kỳ cũng đánh xe tới một nhà nghỉ gần đó để nghỉ ngơi, thẳng một giấc tới giữa trưa hôm sau, hắn mới mệt mỏi thức dậy.
16 "Ta còn tưởng rằng chỉ có người trong viện mới biết, hóa ra là chị ta đã nói dối. "
Không rõ là cô ta nghĩ đến thứ gì mà rất khó chịu nghiến răng.
Nhưng Hạ Thiên Kỳ đã bắt đầu thấy tò mò nên vội hỏi:
"Ngươi cũng biết việc này?"
"Tất nhiên, có gì lạ sao, chẳng phải ngươi cũng biết đấy thôi.
17 Sau khi ra khỏi phòng, bốn người tìm một nơi râm mát để dừng lại.
Qua đoạn trò chuyện ngắn, Hạ Thiên Kỳ đã biết được tên của ba người kia.
Người đàn ông tên là Hàn Hy Nguyên, tên tuy không quá kém, nhưng các mặt khác lại rất không tương xứng.
18 “Vương Di Nhiên (tên cô gái tự sát) dù ở cùng một chỗ với chúng ta nhưng quan hệ giữa mọi người cũng không hẳn là tốt, bình thường cũng gần như không có giao tiếp, cơ hồ là việc ai người đó làm.
19 Trong suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ, quỷ là thứ gi đó mà người ta hóa thành sau khi chết, nó giết người chỉ vì oán khí khi còn sống, nếu như có thể hóa giải oán niệm, không chừng có thể trừ đi nguy hiểm, để con quỷ này hoàn toàn biến mất.
20 Bị vẻ này của Hạ Thiên Kỳ dọa sợ, ba cô gái nhanh chóng kể lại toàn bộ chuyện đêm đó.
“Di Nhiên dù ở phòng bên nhưng vì hợp tính nên luôn chơi với chúng ta, mỗi ngày đều ở đây đùa nghịch đến khi nào mệt lắm mới về ngủ.