401 Lưu Phong đắc thế, không tha, thân thể nhoáng lên, xuất hiện ngay trước mặt Viêm Chánh, Hạo Thiên Kiếm trong tay, phát ra khí tức hủy diệt, khí thế như chẻ đôi mặt đất, chém xuống.
402 Lưu phọng đi tới, cẩn thận kiểm tra Kim vận phu nhân một chút rồi nói“Lão bà, ta trước tiên nên đi ra ngoài một chút”Kim vận phu nhân mỉm cười, gật đầu đáp: “được thôi”“A mỗ, lão bà của ta giờ giao cho ngươi chiếu cố.
403 Dựa theo công pháp của Bạch Khiết, Lưu Phong vội vàng vận chuyển tâm pháp, nhất thời hắn cảm giác được lưỡi khô khốc, nhiệt huyết dâng lên, dục vọng trong cơ thể bốc lên ngùn ngụt.
404 Kim Vận gia tăng tốc độ bàn tay, thấp giọng nói: “Lão công, chẳng lẽ chàng không có gì hỏi thiếp sao?”“Vận nhi, nàng yên tâm, chuyện trước kia của nàng ta không quan tâm.
405 “Phu quân, tiểu tử này thật đáng ghét. ” Kim Vận làm nũng nhìn Lưu Phong cười nói: “Xem thiếp thu thập nó như thế nào. ” Nói xong hé miệng, nuốt trọn đại bổng bổng vào miệng.
406 “Dĩ nhiên mấu chốt chính là bổn công không hề muốn giết chết bệ hạ. Bệ hạ chết đi, đế quốc sẽ đại loạn. Khi đó ai lên ngôi cửu ngũ cũng chưa nói trước được.
407 “Bạch Vũ muội, như vậy làm sao được?”Bạch Vũ hừ một tiếng: “Đại ca không những hoa tâm mà da mặt còn dày như cái thớt. Còn làm bộ gì nữa đây?”Lưu Phong giả dạng tức giận nói: “Da mặt ta sao lại dày? Chẳng lẽ muội cho rằng ta không biết xấu hổ sao?”“Huynh mà xấu hổ? Huynh mà biết xấu hổ thì đã không lấy quần lót của muội làm chuyện xấu.
408 “Vận nhi, làm sao bây giờ? Mặc dù ta còn chưa biết được thân phận thật của nàng ta nhưng ta dám chắc nàng ta tuyệt đối là người của Thánh giáo. Bây giờ ngươi đã khôi phục lại chân diện mạo, ta sợ nàng ta sẽ dễ dàng nhận ra ngươi.
409 “Kim Vận tỷ tỷ, người nghe muội nói đã. ” Dương thị nóng nảy nói: “Vốn là muội phụng mệnh Tả thánh nữ đến đây dò xét thân phận của tỷ nhưng muội lại làm việc ngược lại.
410 “Ồ thì ra là thế. ” Tiếp chỉ có cái rắm gì đâu mà lắm chuyện, Lưu Phong thở dài một hơi, lạnh nhạt nói: “Ngươi dẫn các vị công công vào đại sảnh chờ ta một lát, ta sẽ lập tức đến đó ngay.
411 Thanh Liên khẽ run lên, có chút khó hiểu, đang muốn hỏi thì Lưu Phong tiếp tục hỏi: “Bây giờ là lúc nào?”“Canh năm. ” Thanh Liên thấy Kim Vận vẫn ngủ say, không dám lớn tiếng nói chuyện, thấp giọng nói: “Công tử, hôm nay người không phải là phải thượng triều sớm hay sao? Bây giờ nên dậy đi.
412 “Bệ hạ quả nhiên là anh minh. ” Lưu Phong mỉm cười tán dương. Mấy vị đại thần chung quanh cũng lập tức tranh nhau vỗ mông ngựa, tán tụng Hoa Hạ đại đế anh minh.
413 “Không sai, Phù Tang lãng nhân thường xuyên đánh lén, cướp bóc ngư dân ven vùng duyên hải. Mỗi lần đại quân chúng ta phát hiện, truy lùng thì chúng đều đã cao chạy xa bay.
414 “Chủ nhân, người không sao chứ?” Một tên Hắc Ám võ sĩ khẽ ân cần hỏi. Lưu Phong mỉm cười: “Ta không sao, các ngươi tiếp tục làm việc đi. ”Thu hồi Hạo Thiên Kiếm, Lưu Phong không khỏi cảm thấy hưng phấn trong lòng.
415 Ân quý phi vốn cũng không muốn rời đi, nghe Lưu Phong nói vậy liền dừng chân, xoay người lại, nhìn Lưu Phong, trong tim khẽ nhói lên một trận đau xót, nước mắt rốt cuộc đã rơi xuống.
416 “Vậy thì tốt quá. ” Ân quý phi sắc mặt hiện rõ vẻ vui mừng, nàng biết Lưu Phong nói được, dám chắc sẽ làm được. “Phong nhi, cô cô tin tưởng ngươi, người nhất định có khả năng làm được.
417 “Vẫn còn sớm, hay để cho bọn họ thêm một lát nữa vậy. ”Quả nhiên không lâu sau trong phòng lại tiếp tục vang lên những tiếng rên rỉ khiêu khích. Nghe được những thanh âm này, cung nữ lại trở nên bị kích động.
418 Hoa Hạ đại đế thần sắc nghiêm trang, nhìn mọi người nói: “Lại bộ, Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện, Cẩm Y Vệ, các bộ đều phái người hiệp trợ. Lưu ái khanh tiếp tục là người đứng đầu, phụ trách toàn diện.
419 “Ha ha!”Nghe tiểu Linh nhi nói, tam nữ không khỏi cười nghiêng ngả một trận. Lưu Phong không có mặt ở đây, tâm tình của tam nữ nhờ có tiểu Linh nhi mà cũng bớt đi phần cô quạnh.
420 Đợi hai người rời khỏi phòng thượng thư, Lão hoàng đế khóe miệng nhếch lên, như cười như không, nhìn vào chỗ tối, nói: “Ngươi thấy thế nào?”Hắc ảnh chậm rãi từ trong bóng tối bước ra, đứng trước long tháp của Hoa Hạ đại đế, mỉm cười nói: “Rất có phách lực.