21 Phim của Minh Thù và Kim Ngung đều được dự kiến phát sóng vào khung giờ vàng của kỳ nghỉ đông. Kim Ngung đã sớm làm các hoạt động quảng bá phim, kịch bản chuyển thể từ tiểu thuyết cũng được rất nhiều người quan tâm, lại thêm có diễn viên nổi tiếng tham gia.
22 Minh Thù nhìn chiếc còng trên tay mình, trong lòng không khỏi cảm thán, đúng là người có tiền có khác, đến thứ đạo cụ này của công an cũng có nữa.
Cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ càng ngày càng hẻo lánh, cô không biết Khương Tầm muốn đưa mình đi đâu.
23 Trước khi rời đi, Minh Thù còn qua nhà Lệ Thiếu Nam đánh cho hắn một trận, đáng đời hắn trước kia hống hách với cô. Đằng nào thì cũng sắp rời khỏi rồi, không đánh thì thật là uổng phí.
24 #Tin đầu trong trường học: Con đường trở thành học sinh cá biệt của Lộc Manh được tu luyện như thế nào?#
Ầm ầm!
Sấm sét tựa hồ muốn xé toang bầu trời, tia chớp lóe lên trong đêm tối, lúc sáng lúc tối phản chiếu một dãy phòng học cũ nát như một dãy nhà ma.
25 Cái bóng đen kia từ trong bụi cây rậm rạp đứng lên, mặc trên người đồng phục học sinh cũng giống cô, là một nam sinh.
Ánh sáng quá mờ, Minh Thù cũng không thấy rõ khuôn mặt cậu ta nhưng cảm thấy người này cao hơn cô rất nhiều.
26 "Lộc Manh, sao cậu lại mắng người khác!"
Kim Vũ Kỳ cau mày, dường như rất bất mãn với hành vi của Minh Thù. Nhưng cô ta cố nén tức giận, không muốn tình huống này làm mất đi hình tượng cao quý nhã nhặn.
27 Sau khi nam sinh rời đi, cuối cùng Minh Thù cũng động não, nghĩ xem nam sinh này là thứ quái gì.
Hình như hắn quen biết nguyên chủ?
Nhưng nguyên chủ cũng không nhận ra người này.
28 Thượng Quan Phong bị hỏi như vậy.
Hắn và cô không phải là bạn bè, cũng không phải là người yêu. Hắn có tư cách gì, có quyền gì đến chất vấn cô?
Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp, trong lòng hắn lại thấy tức giận.
29 Nam sinh thuận thế ngồi dưới đất:
"Tôi còn tưởng, bạn Lộc Manh không biết đề phòng là gì. "
Bất kể là lần gặp mặt đầu tiên, hay là lần gặp mặt thứ hai, cô đều có dáng vẻ vô hại, duy chỉ có lần này, ở cô thấy được một thứ.
30 Minh Thù mở pin điện thoại di động chiếu vào bên trong. Đột nhiên có ánh đèn khiến Kim Vũ Kỳ không kịp thích ứng, lấy tay che mắt lại. Cô ta sờ soạng đứng lên, bất chấp hình tượng:
"Lộc Manh, rốt cục cô muốn làm gì, mau thả tôi ra.
31 Lúc này bọn họ đang ở một ngã rẽ chật hẹp, khoảng cách giữa hai người rất gần, thậm chí Minh Thù có thể nghe được nhịp tim của hắn, vững vàng mạnh mẽ, cũng không hoảng loạn.
32 Vạch trần tội ác trường học, Minh Thù không cần suy nghĩ, lập tức nghĩ đến câu chuyện được nghe ở dãy phòng bỏ hoang.
Tin tức không có tác dụng nhiều lắm, nhưng ít ra cho thấy bọn họ có mờ ám.
33 Kim Vũ Kỳ không đi học, nhưng cũng không gây ra tin tức gì, mọi người vẫn tiếp tục công việc của mình. Vấn đề được thảo luận nhiều nhất, vẫn là vấn đề liên quan đến mấy bức ảnh, bị đăng lên trang web trường của Minh Thù.
34 Sao Minh Thù có thể làm chuyện quét sân thể dục này được, kì kèo cả nửa ngày cũng chưa quét được ba mét.
Aiz, thật là đói!
"Bạn học Lộc Manh, quét rác hả?"
Trình Diễn dẫn theo hai bạn học từ bên phía thầy chủ nhiệm đi đến, nhướng mày nhìn Minh Thù:
"Cậu quét như vậy, quét đến khi nào mới xong?"
Hai đàn em bên cạnh Trình Diễn liếc nhau, có chút ngạc nhiên đánh giá nữ sinh trước mặt, hình như gần đây lão đại rất quan tâm đến học bá.
35 Diễn kịch là cái gì?
Minh Thù hoàn toàn không hiểu, ở trong ấn tượng của cô chính là một phương thức biểu diễn cực kỳ phù phiếm.
Kim Vũ Kỳ lại mạo danh đăng ký cho cô, không biết muốn làm gì nhưng nhất định không phải chuyện gì tốt lành.
36 Sắc mặc cô ta nhất thời trắng bệch, nhanh chóng đè xuống hoảng loạn trong lòng, trấn định nói:
"Bạn học Lộc Manh, bây giờ xem video không thích hợp cho lắm.
37 Thời điểm lễ hội văn hóa sắp được tổ chức, thời hạn thực hiện hình phạt dọn dẹp sân thể dục sắp hết, mà trong thời gian này ngoại trừ hai tên đàn em ra, Trình Diễn chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần, cậu ta giống như hoàn toàn mất tích vậy.
38 Trình Diễn biết Minh Thù không thích mình, có thể tưởng tượng muốn theo đuổi được người đẹp, thì đương nhiên phải mặt dày.
Cho nên Trình Diễn không biết xấu hổ, vẫn tiễn Minh Thù về nhà.
39 Nửa đêm, giáo viên chủ nhiệm nhận được điện thoại, gọi đến đồn cảnh sát đón người.
Một học sinh ưu tú, một học sinh cá biệt, hai người này sao lại cùng nhau vào đồn cảnh sát chứ, tâm trạng của giáo viên chủ nhiệm, sau khi nghe được câu chuyện như cổ tích của Minh Thù, y hệt như tâm trạng của cảnh sát, đều không biết phải nói sao.
40 "Đã nói là cậu ta làm mà. "
"Cũng không biết là có âm mưu gì nữa, đúng là điên rồi. Chúng ta luyện tập lâu như vậy, sẽ không vì cậu ta làm loạn, mà công sức đổ sông đổ biển hết chứ?
"Chủ nhiệm, thầy phải bắt cậu ấy chịu trách nhiệm.