1 Chương 1: Ngày xui xẻo Thiên An, một cái tên quá quen thuộc của công ty áo cưới Estermir. Một phó giám đốc Marketting tài giỏi, năng nổ, tận tụy vì công việc.
2 Chương 2: Chuỗi ngày xui xẻo Một điều lạ lùng là sau cái ngày cô lên thẳng phòng giám đốc để gây sự với hắn ta thì hắn ta lại hăng hái đi làm hơn trước, tuy không phải lúc nào cũng chăm chỉ nhưng những chứng từ thư ký mang cho cô xử lý đúng với cấp độ của cô hơn và người thư ký ấy không phải vất vả chạy loạn khắp bộ phận để tìm giám đốc nữa.
3 Chương 3: Gặp lại Cô đang đợi anh! Cô đang đợi anh đến đón cô. Một ngày thực sự không còn gì tuyệt vời hơn. Một ngày cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Anh đã trở về, trở về bên cô.
4 Chương 4: Lại gặp lại Hôm nay, cô vẫn đi làm như cũ, việc trong lòng cô vẫn là một vấn đề để cô phải suy nghĩ, mà mỗi lần nghĩ tới, tuy không còn nước mắt để trào ra nhưng trằn trọc không ngủ được, hậu quả để lại của việc phải thức đêm để chăm sóc cái con người kia và một đêm mất ngủ mắt của cô thâm quầng nhìn đến là tội nghiệp.
5 Chương 5: Lễ ra mắt Những ngày này trong công ty lại có những tin đồn kỳ lạ. Tin đồn thứ nhất là cựu Giám đốc Marketting là Hoàng Phong không biết tại sao bỗng nhiên biến mất.
6 Chương 6: Lời hứa Sau khi chia tay mẹ của Hoàng Phong, lúc lên xe đi về, không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng. Không thấy hắn nói gì nên cô cũng đành im lặng.
7 Chương 7: Tiến thoái lưỡng nan Đúng như cô nghĩ, hôm sau hắn vẫn trưng ra một gương mặt hớn hở vui vẻ khi gặp cô. Lại khoác vai bá cổ đúng theo phong cách của hắn.
8 Chương 8: Cô ấy là vợ tôi Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Thiên An cảm thấy như sinh lực và sức chống chọi của mình bị rút đi tám chín phần, chỉ còn lại một phần để cô duy trì hô hấp.
9 Chương 9: Một phút trước, em vẫn yêu anh Hắn đặt cô lên xe rồi bắt đầu nhấn ga. Cô không biết hắn và cô đi bao xa, nhưng khi dừng lại thì cô đã thấy mình đang ở cạnh một dòng sông nước chảy êm đềm.
10 Chương 10: Hay là…Anh cưới tôi đi Giật mình nhớ ra hôm nay là chủ nhật, cô phải thu xếp để đưa mẹ cô về nhà. Bà chủ tịch một mực giữ cô lại nhưng cô lấy lý do này để từ chối.
11 Chương 11: Đám cưới Thế là đám cưới của bọn cô được chính thức chuẩn bị. Và thời gian để chuẩn bị cho đám cưới chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Một phần vì bà chủ tịch quá thích thú với đám cưới này thế nên từ khi gặp mặt cô bà đã tự mình chuẩn bị hết tất cả mọi thứ.
12 Chương 12: Thuốc giải đau thương Biển xanh, cát trắng, gió lộng… Mọi thứ ở Nha Trang thật tuyệt vời và nó cũng giúp cô quên đi những chuyện mệt mỏi trong một tuần qua.
13 Chương 13: Phòng em bé Kì nghỉ gia đình cuối cùng cũng kết thúc và nhưng gì còn đọng lại trong cô sâu đậm nhất dường như chỉ có buổi tối hôm ấy. Buổi tối mà cô dường như hiểu thêm về con người hắn.
14 Chương 14: Hạnh phúc Mẹ chồng cô chỉ ở cùng với bọn cô thêm một ngày nữa, rồi hôm sau bà cũng từ biệt vợ chồng cô để ra về. Nhưng bà một mực không chịu về nhà dù ông chủ tịch đã đích thân đến đón mà quyết định sẽ đi thăm “anh chị sui”.
15 Chương 15: Thiên ân – Thiên an Những ngày này cô đều ở trong bệnh viện cùng bố cô để chăm sóc mẹ mình. Mẹ cô đã qua cơn nguy kịch nhưng bà vẫn hôn mê và bác sĩ nói với gia đình cô rằng tỉ lệ để bà tình lại là rất ít vì khối u đã quá lớn, bác sĩ còn khuyên bố con cô nên chuẩn bị tinh thần.
16 Chương 16: Một hoàng phong khác Sáng hôm sau, cô nhanh chóng thu dọn hành lý và trở lại bệnh viện khi trời mới chỉ tờ mờ sáng. Hoàng Phong có lẽ còn chưa thức giấc.
17 Chương 17: Chuông gió Đã hai ngày nay Hoàng Phong không về nhà. Cô thực sự rất lo lắng vì những gì diễn ra trong những ngày hôm ấy hoàn toàn khác với những gì cô biết về Hoàng Phong.
18 Chương 18: Tôi cần em Lúc này cô đang cùng hắn đứng trước một ngôi mộ trong phần mộ của gia tộc họ Hoàng. Hoàng Phong nói với cô rằng đây mới là nơi chị hắn được chôn cất.
19 Chương 19: Anh sẽ buông tay ai ? Những ngày sau đó, cô và hắn vẫn cùng nhau làm mọi thứ và chăm sóc gia đình. Nhưng dường như công việc ở công ty có phần bận rộn hơn và Hoàng Phong phải rất mệt mỏi để có thể lo lắng mọi việc.
20 Chương 20: Anh ở đâu ? Nhanh chóng chạy đến bệnh viện, cô thấy bà chủ tịch đang ngồi thẫn thờ ngoài cửa phòng cấp cứu. Vừa nhìn thấy cô, bà chỉ mỉm cười khẽ khàng rồi lại mang vẻ ủ buồn mệt mỏi.