1 Tôi- một con người là fan của những câu chuyện ngôn tình, nhưng thật sự phải nói truyện ngôn tình gần như là những câu chuyện vớ vẩn và hư cấu của cuộc đời.
2 _Trật tự!- thầy giáo cầm cái thước kẻ to đùng gõ xuống. Sức lực phi phàm. Khâm phục. Khâm phục. Thế rồi thầy ngước mặt lên và ra lệnh. - Được rồi em vào lớp đi.
3 Trong giờ học
Aizzz. . . . Buồn chán vô độ. . . . Làm ơn hãy cho tôi những ngày tháng thú vị. . . . Nhìn thằng cha ở bên cạnh tôi mà xem đúng là đại diện tiêu biểu của con nhà người ta chứ.
4 . . . . . . . . . Tùng. . . . . . . Tùng. . . . . . . Tùng. . . . .
Những tiếng trống vang lên. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng: Đằng nào cũng phải đi về lớp thì đi về cho rồi.
5 Mọi người vẫn thường mong ước cho mình một mái nhà hạnh phúc, nơi có những món ăn ngon, những niềm vui vẻ nho nhỏ. Nơi những đứa con được sống trong niềm yêu thương và phát triển một cách toàn diện về văn thể mỹ.
6 Tôi nâng tay lau nước mắt và đưa một tay ra đón nhận lon coca cola. Tôi hỏi cậu ta:
_Sao cậu lại ở đây? Cậu đi đâu à?
_Vô tình thấy cậu ở đây. – hắn tỉnh bơ trả lời.
7 Cũng Như mọi ngày, tôi đến trường, nhưng hôm nay lại khác, tôi không một mình cô đơn mà tôi đã có…
_Ngồi dịch ra! Cậu là cái mẹ gì mà cậu chiếm lắm chỗ thế?
Hắn lại nhìn tôi chằm chằm.
8 Tôi ngồi thở dốc, nhìn chiếc đồng hồ điện tử, tôi nghĩ mình cứ ngồi ở đây thôi bởi cũng chỉ còn 10 phút nữa thì hết tiết.
Tôi nằm xuống nền cỏ nóng hổi đã bị thiêu đốt bởi ánh sáng ban chiều.
9 Hôm nay, bầu trời mưa. Tôi quên mang ô mất rồi. Kể ra cũng không cần nhờ vả đến anh hai làm gì bởi hôm nay anh ấy còn đi hẹn hò với một chị nào đó. Hồi ban chiều, anh có gọi điện hỏi tôi có ô chưa nhưng tôi liền nói dối là có rồi chỉ bởi, tôi biết anh cũng chỉ có mang một cái ô.
10 Lúc tôi trở về đến nhà là lúc tôi khự nự vác cái bụng to huỵch huỵch của mình trở về nhà. Không có ai ở nhà. Tôi cười bản thân mình. Lên trên lầu. Tôi tắm rửa và đặt lưng xuống giường.
11 Ngày hôm sau… Bầu trời xám xịt… Độ ẩm trong không khí có phần tăng cao…Trời vẫn mưa… Tôi không nghỉ học…. Tôi đang đi trên con đường của những kí ức. Cách đây một năm, khi con đường này tràn ngập màu tím đầy lãng mạn của hoa bằng lăng.
12 _Xin lỗi, hình như tôi có việc phải về khi khác tôi khao cậu vậy. - nói rồi tôi cũng không muốn chần chừ lâu, tôi liền cắp lấy cái cặp của mình và định chạy thế nhưng, hắn dường như còn nhanh hơn tôi vội níu giữ lấy cổ tay tôi.
13 Thế rồi chuông reo. Hắn chắc đến muộn. Tôi thở dài.
Vị chủ nhiệm vĩ đại của chúng tôi đi vào. ông thốt lên những lời lẽ tựa như sắt như cùm mà người ta hay gọi là đanh thép:
_Hôm nay, lớp chúng ta sẽ đón thêm một bạn nữ mới.
14 Tôi bước đi từng bước nhẹ nhàng cẩn trọng. Thế nhưng dường như tôi cảm giác được rằng từng bước chân tôi đi đều vang lên một tiếng nữa. HƯ CẤU làm sao có chuyện đó xảy ra được.
15 Ngày hôm sau đến lớp, việc tôi làm đầu tiên đó chính là đưa mắt nhìn về phía chỗ ngồi của tôi. Không có bóng dáng ai cả. Phù. May quá. Ngại muốn chết.
16 Tôi bước đến trước cửa nhà…
_Cút ra khỏi đây mau… Mau cút đi… Cút mau…
Tôi nghe thấy có tiếng chửi bới. ở phía nhà của chúng tôi. Dân tình đứng xung quanh bàn tán.
17 Cuộc đời của tôi thật tệ hại.
Tôi nghe thấy những tiếng hét và tiếng quát chửi của bố tôi.
_Thằng con trai hỗn hào này. Sao mày dám làm thế với khối tài sản của em mày.
18 Ngày hôm sau. Tôi đến lớp.
Không một ai?
Hôm nay được nghỉ sao? Không? Tôi đánh vào đầu mình một cái và mỉm cười. Bởi vì mọi người đi đâu đó thôi.
19
Trên máy tính.
_Bây giờ bọn em sẽ quay lại cảnh khi chị và Linh Đan trên sân thượng ngày hôm qua. - hai thằng Tí và Tèo nhìn tôi.
_Được. - Khải nói.
20 Bước chân vào lớp, những con mắt nhìn về phía tôi có chút sợ hãi, có chút miệt thị, dường như phải chăng không tin tưởng vào bản thân tôi. Tôi rất muốn minh oan cho bản thân mình nhưng có lẽ minh oan với họ cũng vô dụng cho nên tôi cũng thôi.