21 Từ nơi nào té ngã, sẽ từ nơi đó bò lên, không phải sao?-----------------------------------------Hứa Đồng sắc mặt không đổi, trấn định đáp: “Là tôi!”Ngón tay Cố Thần khẽ gõ trên mặt bàn, tiết tấu phát ra ngày càng nhanh, như lập tức bắt đến bím tóc(1) của đối thủ, vì thế không tự chủ được, dậy lên hưng phấn.
22 Giống như một trận đấu thể thao, ai thể hiện mình lo lắng, liền thua. --------------------------------Nhìn năm người đàn ông, hai chiếc máy quay cùng một gã quay phim, Hứa Đồng lập tức hiểu được Cố Thần muốn làm gì.
23 “Hôm nay anh có thể mệnh lệnh những người đó làm, có thể cướp lấy từ tôi như vậy một phen nhục nhã, không phải vì anh có bản lĩnh, cũng không phải vì tôi yêu đuối, mà bởi vì anh có tiền.
24 Thế giới này quả nhiên cũng đủ điên cuồng. Cô không thể tưởng tượng được, khi còn trẻ hết sức lông bông, người cùng cô đi dạo dưới ánh trăng kia, nhiều năm sau, lại cùng anh dùng phương thức thế này gặp lại.
25 Vô luận thế nào, cô rõ ràng biết, rất nhiều năm đã qua đi, ai cũng không thể trở về như trước. ----------------------------Trong phòng mỗi người đều có một giai nhân xinh đẹp làm bạn, mọi người đều cùng mĩ nữ yêu kiều tự triển khai cuộc vui của riêng mình.
26 Dài, dài đến mức giãy dụa. Nhưng đây chính là chương khiến mình quyết định edit truyện này. Viết rất hay, rất lạnh, cũng rất đau. Lúc còn trẻ, ai không kiên cường?----------------------------------Hứa Đồng thành tích rất được, tốt nghiệp trung học xong, dễ dàng thi vào trường trọng điểm sơ trung.
27 ●︶3︶●Khi Hứa Đồng quay lại trường học, rõ ràng cảm giác được thái độ của Bàng Mông đối với mình lãnh đạm. Mẹ cô đột nhiên sinh bệnh hôn mê, bị đưa vào bệnh viện, cô cực nhọc vài đêm chăm sóc, mẹ mới tỉnh lại.
28 Vì cái gì ở những lúc cô cần anh nhất, cô luôn không được từ anh một chút quan tâm cổ vũ. ----------------------------Hứa Đồng ghi nhớ điện thoại của Bàng Mông, tùy tay đem danh thiếp đưa cho Dương Dương, bộ dáng hờ hững, giống như hoàn toàn không thấy được Bàng Mông ánh mắt bi thương.
29 Dường như người sau đại nạn không chết, tình cảm sẽ trở nên rất yếu ớt. ----------------------------------------------------------Khi Hứa Đồng quay người, nhìn đến Nghiêm Xương Thạch đã khai nắp rượu, trên mặt mang theo ý cười nói không hết lời đáng khinh.
30 “Hứa Đồng, cô đến tột cùng muốn cái gì?”Về nhà, Hứa Đồng ngã quỵ ở trên giường, đem đầu chôn trong gối, vẫn không nhúc nhích, chính tưởng có thể như vậy nặng nề ngủ đi, cái gì cũng không muốn nghĩ.
31 Nếu cuối cùng kết quả là đây, buổi tối hôm đó hắn cần gì phải làm điều thừa, đem cô từ Nghiêm Xương Thạch cứu ra? Trong lòng hắn, đến tột cùng là suy nghĩ cái gì?-----------------------------------Hứa Đồng mặc sườn xám lên người, cư nhiên vừa vặn, giống như theo số đo của cô may ra vậy.
32 “Nhìn xem, thật thú vị, mình thở ra khói để bao vây chính mình, đây không phải gọi là, tự tìm khổ ăn?”-------------------------------Liễu thiếu mang theo Minh Nguyệt tiến vào.
33 “Tôi làm tốt lắm đúng không?”------------------------------Hứa Đồng dập thuốc, trở về bàn bài ngồi, đối diện với Liễu thiếu thản nhiên cười: “Liễu thiếu, ván cuối cùng này phải nhờ anh nương tay rồi!”Liễu thiếu giống nghe được chuyện gì trọng đại lắm, vui vẻ vô cùng, cười đến mặt mày sáng lạn, “Đâu có! đâu có!”Lúc này Cố Thần cũng trở về.
34 Có thể đúng lúc dứt ra, sớm hồi tâm, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt. ------------------------------Hứa Đồng đi đến, phục vụ giúp cô đẩy cửa ra.
35 Thì ra là hắn!Tại sao là hắn?Như thế nào, là hắn. . . . ---------------------------------Thời tiết đẹp, thừa dịp được nghỉ, Dương Dương bắt Hứa Đồng cùng cô đi bơi.
36 “Bằng không, tìm cơ hội mua một liều thuốc chuột đầu độc chết hắn đi? Cùng lắm thì bào ngồi tù, mỗi ngày đều bị quản chế cũng đáng!”--------------------------Hứa Đồng từng đợt từng đợt thở dồn dập, thỉnh thoảng trong lúc thở dốc hỗn loạn từng trận ho khan kịch liệt.
37 Từ nhỏ đến lớn, cô tự bảo vệ được mình, nhưng những mũi nhọn đó cũng đã biến cô thành một kẻ cô độc. ----------------------Trải qua suốt một buổi phỏng vấn, Hứa Đồng cảm thấy mệt đến mất nước.
38 “Vậy, không bằng, tôi bỏ cô ta?”----------------------------Chương Thực Đồng giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Thần đứng sau mình. Cô ta lập tức sắc mặt đại biến.
39 Về sau hồi tưởng lại Cố Thần nói câu kia, “Vậy, không bằng, tôi bỏ cô ta?”, Hứa Đồng chỉ cảm thấy hắn chỉ là châm chọc mình mà thôi. Bỏ Chương Thực Đồng thì sao? Vị trí Cố phu nhân thực ra là cần một người có gia thế hiển hách để đặt vào, rốt cuộc thỏa hiệp chẳng qua là hắn muốn thuyết phục để cô làm tình nhân của hắn.
40 Không khí kì lạ pha lẫn xấu hổ, hiệu trưởng nhịn không được ho nhẹ hai tiếng, Bàng Mông mới ý thức được bên cạnh có người, vội vàng buông Hứa Đồng, để ra chút khoảng cách, trong lòng không ngừng cảm thán.