61 Đứng trước cửa phòng mẹ Vân, Thi Tĩnh hít sâu một hơi đưa tay muốn gõ cửa. Cửa lại tự động mở ra từ bên trong. Bị Thi Tĩnh bên ngoài cửa dọa sợ, mẹ Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, “Thi tiểu thư, có chuyện gì à?” Bà cũng không nhắc lại chuyện hôm qua.
62 “Tôi thật sự là người của Vân gia, tôi có chuyện muốn gặp tổng giám đốc của các cô, làm phiền cô thông báo một tiếng!” Đứng trước sảnh lớn Vân thị, Thi Tĩnh không biết cô đã giải thích như vậy bao nhiêu lần rồi.
63 Mang tâm trạng buồn chán đến chốn đông người, vốn nên trở về Vân gia nhưng Thi Tĩnh lại ngồi trên ghế đá dành ọi người nghỉ ngơi ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập.
64 Mặc dù đã trực tiếp cự tuyệt những lời Thi Tĩnh nói, nhưng những lời cô nói vẫn còn luẩn quẩn trong đầu khiến Vân Dật Bạch không thể xua đi được. Lặng lẽ thở dài, thả tài liệu và bút xuống bàn.
65 Lời của mẹ Vân khiến Vân Dật Bạch nhíu chặt lông mày, không vui nói, “Mẹ, đây là hai việc khác nhau!”“Tại sao lại là hai việc khác nhau? Vừa nghe tin về Thi Tĩnh con liền bỏ lại mẹ và vị hôn thê của mình.
66 Tiếng cười xung quanh vang lên khiến người nghe thấy sởn tóc gáy, một cánh cửa sắt ngăn cách cô với thế giới xung quanh. Thi Tĩnh không biết bây giờ mình đang ở đâu nữa.
67 “Cậu xác định là nơi này sao?” Vân Dật Bạch quay đầu nhìn người bạn tốt, bực mình nhìn xung quanh. Nơi này bốn phía đều hoang vu, khắp nơi đều có cỏ hoang, phóng tầm mắt ra xa thì chỉ thấy một nhà xưởng cũ nát, không một bóng người.
68 Tiếng bước chân huyên náo từ xung quanh truyền đến. Toàn thân cô như nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý niệm là phải chạy. Chạy chạy mãi, cho đến khi, cô nhìn thấy một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.
69 Kìm nén nước mắt khiến bả vai cô không ngừng rung động, ngay khi nhìn thấy Vân Dật Bạch trong nháy mắt cảm xúc căng thẳng trong Thi Tĩnh liền sụp đổ, dùng sức ôm lấy thắt lưng anh như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng, ôm lấy thật chặt không chịu buông tay.
70 Mười triệu?! Không phải là một trăm vạn, mà là mười triệu!!Mười triệu, đối với cô mà nói, đây chính là một con số thiên văn, cả đời này cô cũng chưa từng nghĩ tới, cô có thể có nhiều tiền như vậy.
71 Lăng Thiếu Dương chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh phải tới cục cảnh sát để đón bạn tốt. Lúc nhận được điện thoại anh cũng khá kinh ngạc. Anh đưa theo luật sư cùng đến cục cảnh sát.
72 Trong phòng thẩm vấnĐã gần mười giờ rồi chưa được uống một giọt nước, Thi Tĩnh nhìn vị cảnh sát trước mặt đang nói không ngừng. Từ khi cô tỉnh lại ở bệnh viện cho đến khi cô đến đây, không, phải nói là từ khi bị Lam Đình bắt đi, suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi cô chưa được uống một giọt nước nào, khiến cho thể lực của cô vừa bình phục một chút cũng từng chút một tiêu hao không còn.
73 Cảm giác quen thuộc đối với vị sĩ quan quân đội này khiến Thi Tĩnh buông lỏng cảnh giác. Cúi đầu quấy bát cháo thịt, hương vị nồng đậm khiến dạ dày cô thêm nôn nao.
74 Nghe đi nghe lại những lời Thi Tĩnh và Tông Chính đã nói nhiều lần, hai hàng chân mày Vân Dật Bạch nhíu chặt lại mãi không giãn ra. Gương mặt lạnh lùng nhìn máy ghi âm phát đi phát lại đoạn đối thoại đó.
75 Nếu như nói Thi Tĩnh bị người ta bắt đi, vậy sau đó cô ấy trốn ra như thế nào? Cô ấy cũng không phải một người nhẫn tâm, nếu không cũng sẽ không chịu sự uy hiếp của mình mà ký vào bản hợp đồng bất công như vậy.
76 Tông Chính không nhận được câu trả lời, anh nói, "Nếu cô ấy là người phụ nữ của cậu, tớ khắc sẽ buông tay. Nhưng cô ấy lại không phải!""Ngày trước!" Bỗng Vân Dật Bạch ngắt lời anh.
77 Rốt cuộc là ai đã vu cáo hãm hại cô?Đó cũng là đáp án mà Thi Tĩnh muốn biết. Có thể do nhận được sự quan tâm. Cuộc sống trong trại tạm giam của cô cũng không quá chật vật, mọi hành động đều hạn chế, nhưng trong căn phòng này lại chỉ có một mình cô.
78 Theo ghi chép trong tâm lý học tội phạm, những người trong lòng thấy bất an hoặc là làm việc xấu sợ người khác biết thường sẽ không dám trả lời câu hỏi một cách thẳng thắn, bọn họ sẽ hỏi ngược lại để che giấu việc làm xấu trong lòng.
79 "Bây giờ tòa tuyên án: Lam Đình, tội bắt cóc người khác, xúi giục người khác phạm tội, tội trạng nghiêm trọng, tuyên án xử tù năm năm. Lập tức thi hành.
80 "Cho cô ba giây, nếu còn không lăn qua đây, cô hãy chờ mà nhặt xác Thi Vĩnh Thành đi!"Ba?!Sau khi nghe thấy lời anh nói gần như trong nháy mắt, Thi Tĩnh ba bước thành hai chạy lên phía trước nắm lấy áo Vân Dật Bạch, giận dữ nói, "Vân Dật Bạch, anh là đồ vô liêm sỉ.