21 "Bộ dạng cô như vậy xuất hiện trước mặt của tôi, cô cho là, tôi muốn làm cái gì?". Hắn châm chọc cười nói. Lời nói này khiến sắc mặt Thi Tĩnh lúc thì xanh lúc thì hồng liên tục, đôi môi đỏ mọng run rẩy đón nhận ánh mắt đùa cợt của hắn.
22 Trên đường chạy một mạch điên cuồng trở lại phòng của mình, Thi Tĩnh vui mừng vì ở Vân gia cũng chẳng có bao nhiêu người, cô cũng không phải chạm mặt bất cứ người nào.
23 "Đồ của cô?" Vân Dật Bạch giễu cợt nâng lên khóe môi, "Nơi này, có thứ thuộc về cô sao?" Hắn thong thả ung dung châm chọc. Thi Tĩnh nắm chặt quả đấm cố gắng khống chế cơn giận của mình sẵng giọng nói: " Có phải hay không bây giờ chỗ tôi đứng là nhà các người , anh sẽ chém hai chân của tôi?""Nếu như có thể mà nói, tôi thật sự rất muốn!" Vân Dật Bạch Phệ Huyết mà cười cười.
24 "Dật Thanh ——"Nghe được âm thanh Vân Mẫu ngẩng đầu lên thấy hình ảnh Vân Dật Bạch vào cửa. Trong trí nhớ hình ảnh cùng lúc này có chút mơ hồ. Trong mơ hồ, bà giống như thấy được mỗi khi Chủ nhật về nhà cũng sẽ từ cửa đại môn bắt đầu gọi người, cho đến khi Dật Thanh xuất hiện.
25 Lửa giận chẳng những bị ngăn ở trong miệng, hơn nữa còn thêm vào một cây đuốc. Vân Dật Bạch đẩy cửa phòng ra thấy không phải là cái hắn tưởng tượng Thi Tĩnh ngồi ở trên giường nghỉ ngơi trong bình yên.
26 "Xương cánh tay gãy, mắt cá chân sai chỗ! Gảy xương tới phát sốt. Tôi nói Vân đại ca, anh rốt cuộc đối với con gái người ta làm cái gì? Cả người bị thương?"Bác sĩ mặc áo khoác trắng trên cổ đeo ống nghe đứng thẳng người đồng thời chuyển hướng con mắt không hiểu về một bên bạn tốt.
27 Cảm giác duy nhất của cô vào lúc này, đó chính là đau. Con mắt từ từ mở ra, trước mặt một màu trắng toát, không nhìn thấy rõ được hình ảnh. Trong cơn mông lung, cô cảm nhận có một người bước ra từ trong làn sương mờ ảo, đợi cô nhìn thấy rõ hình dáng người đi tới, liền kinh ngạc không thốt nên lời.
28 Thi Tĩnh không giãy dụa nữa, gương mặt khẽ mỉm cười khiến Vân Dật Bạch tỉnh táo lại. Khóe miệng hiện lên nụ cười gian trá, bàn tay của hắn chuyển xuống, nắm lấy cằm cô,thân thể Vân Dật Bạch hơi nghiêng xuống.
29 Dĩ nhiên không thể nào! Vân Dật Bạch xác thực là không có tìm người tới chăm sóc cô. Đó là bởi vì ………………. . Chính hắn đã đến!Khi Thi Tĩnh nhìn thấy Vân Dật Bạch ôm một đống tài liệu cùng máy vi tính tiến vào,côtrợn tròn mắt.
30 Có lẽ Vân Dật Bạch phí công rồi, chú Hoàng dẫn theo một cô gái không quen biết xuấthiện, nói rằng trong thời gian nằm viện Tiểu Cạn sẽ ở lại chăm sóc Thi Tĩnh.
31 Thi Tĩnh không phải là người tham công tiếc việc nhưng cũng không có thói quen hưởngthụ. Tay bị thương nên cô không thể làm những công việc nặng nhưng cô vẫn có thểlàm những việc nhỏ khác!Thi Tĩnh kiên trì muốn ra vườn hoa phơi nắng cùng mẹ Vân.
32 Dứt lời, đôi môi lạnh lẽo của Vân Dật Bạch hung hăng gặm cắn cánh môi cuả Thi Tĩnh,giống như là muốn xóa đi cảm giác trước đó. Thi Tĩnh cảm nhận được sự trừng phạt trong nụ hôn của hắn.
33 Sau đêm hôm đó, cô cũng không gặp lại Vân Dật Bạch lần nữa. Thi Tĩnh giờ mới biết VânDật Bạch rất bận, thời gian ở nhà của hắn cũng rất ít. Cho nên cô không cần phải hồihộp chờ hắn bỗng nhiên xuất hiện.
34 Một cái bạt tai thình lình giáng xuống khiến không gian nhất thời tĩnh lặng. Không ai nghĩ Lam Đình lại làm như vậy. Cô ta ra tay quá nhanh, căn bản mọi người đều không kịp phản ứng.
35 “Nói rất hay!”Bỗng ở cửa truyền tới một tràng vỗ tay cùng với giọng nói trầm thấp khẽ cười. Lúc này, Thi Tĩnh quay đầu lại mới thấy có người chậm rãi bước vào từ cửa, người đó trước kia cô từng gặp một lần.
36 Bên trong phi trường, không biết Vân Dật Bạch đã nâng tay xem thời gian tới lần thứ mấy. Cái tên Lăng Thiếu Dương này, nhờ cậu ta mang tài liệu à lại lề mà lề mề tới vậy.
37 “Vì sao tôi phải ở cùng phòng với anh? Anh nghèo như vậy sao?”Sau khi tới khách sạn không lâu, lúc này thần kinh căng thẳng của Thi Tĩnh mới thả lỏng xuống.
38 Thi Tĩnh không biết rốt cuộc Vân Dật Bạch có bao nhiêu công việc. Nhưng từ sáng đến giờ, cô thấy anh không ngừng nói chuyện điện thoại, cô có thể hiểu được cuộc sống thường ngày của người đàn ông này diễn ra với tiết tấu nhanhVừa biết được lịch trình buổi chiều của anh, thì anh đã muốn ra ngoài.
39 "Hèn hạ!"Đổi lấy hai từ lạnh lùng của Thi Tĩnh là ánh mắt lạnh của Vân Dật Bạch. Anh khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười lạnh, "Hèn hạ? Cô có biết ông ta rời đi khiến công ty phải chịu bao nhiêu tổn thất hay không?""Liệu có tổn thất gì, ông ấy chỉ muốn có lương cao hơn thôi, anh không cấp được tại sao không cho ông ấy đi?" Thi Tĩnh không hiểu vì cái gì.
40 Ở một nơi xa lạ Thi Tĩnh không dám đi xa. Khi biết có thể mua đồ ăn dưới căn tin, cô đã từ chối sự giúp đỡ của nhân viên trong công ty. Bất ngờ là Vân Dật Bạch lại đưa ví tiền của anh cho cô.