21 Chiến dịch long trời lở đất chính thức khai hỏa, đến khi Trần Cận trong lốt mới cứng cựa ra trình diện, Ngô Cung kinh ngạc đến quai hàm rớt ra lại chắp vào, chắp vào lại muốn rớt ra, cứ như vậy miết một hồi, Trần Cận đã âm thầm nghiến răng muốn nổi sùng lắm rồi, nhưng rốt cuộc nhờ ơn tác phong kinh người của Trần Thạc mà còn nhịn được, bất quá, một bên đã nháy nháy mắt, cầu cứu Michael.
22 Lúc này cửa sắt bị giật mở xoạch một tiếng, năm gã đàn ông mặc âu phục hùng hổ xông vào, theo sau cùng là San Lệ Tô và một gã trung niên lạ mặt, gã ta đến trước mặt Trần Cận, quét mắt nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, lên giọng hỏi với vẻ vô cùng nghi hoặc: “Mày là Trần Thạc à? Rốt cuộc mày là ai?!”
“Là ý gì hả?” ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh bẻ lại, “Tôi chắc chắn, trước kia chưa từng gây sự với các người, nếu chuyện này là hiểu lầm, thì hơi quá trớn rồi đấy.
23 Trần Cận lúc này mới thực sự cảm thấy nguy cơ cận kề, phải làm sao để Fiennes biết hắn vẫn đang đóng vai Trần Thạc, rồi còn cần hắn ta thâm nhập vào hệ thống lưu thông tin khách hàng, đồng thời phải đi trước một bước, lấy danh nghĩa Trụ Phong lọt qua được vòng kiểm duyệt của cấp trên đối phương, gộp tất cả những điều ấy thì bằng như… nhiệm vụ bất khả thi.
24 “Bất quá, trước mắt chúng ta nên hiểu nhau thêm chút ít đã, dù sao chú mày cũng là khách hàng quan trọng của bọn tao. ” Kiệt ngồi thụp xuống, hầu như ghé sát miệng vào tai Trần Cận, “Hôm rồi có chút quá tay, chú mày bỏ qua cho nhé.
25 Hai giờ sau, Fiennes lên máy bay, mục tiêu: Hồng Kông.
Bên này, Trần Cận bị chuyển đi thành ra lại thoải mái hơn nhiều, Sanly Tô sắp đặt cho hắn ở một phòng có giường, có buồng tắm, trong quá trình di chuyển, Trần Cận bị trói tay bịt mắt, nên vị trí nơi gọi là “Cáp Môn” này hắn không nắm chắc được, phải từ từ thăm dò.
26 “Trăn trối” xong, rốt cuộc yên tâm thả mình ngã trong lòng Fiennes, trông toàn thân hắn vì vật lộn kịch liệt mà đầy những vết thương, gương mặt điển trai quật cường lấm len bùn đất lại lộ ra vẻ yếu đuối khó diễn tả, Fiennes ghì lấy hắn lần nữa, rồi cúi đầu kiểm tra vết đạn trên cánh tay hắn, tiện thể cởi áo khoác trên người đắp lên cho hắn, có lẽ chạm phải vết thương, Trần Cận hơi nhíu nhíu mày bất mãn, bật ra những tiếng rên rỉ rất khẽ, như thể một con báo bị thương.
27 Đứng trước cái gương trong toilet soi trái soi phải, vừa xuýt xoa xót ruột cho tổn thương thân thể, vừa bắt đầu truy lại ngọn nguồn nguyên nhân trực tiếp, gián tiếp từng vết thương trên người thực tình không phải vì Trần Cận quá rảnh rỗi, nhưng muốn soi cho rõ ràng dấu hôn với vết bầm cũng thật tốn sức, rốt cuộc mục tiêu được khoanh vùng tại mớ vệt hồng hồng tím tím nhìn sao cũng quá sức khả nghi phân bố rải rác khắp từ cổ tới ngực…
“Ảo giác thật?” Tự hỏi lại lần nữa, nếu vẫn không ra được câu trả lời, hắn e chỉ số thông minh vượt bậc của mình sắp hết kiểm soát nổi, giờ đã bắt đầu có xu hướng xé rào tan nát đến nơi rồi, “Nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi.
28 Cuối cùng, Fiennes vẫn chụp được cái khăn nhanh hơn Trần Cận, ***g ngực hắn phập phồng mãnh liệt: “Ít ra cậu cũng phải cho tôi một lý do đủ để sẵn sàng nhường phòng tắm cho cậu chứ.
29 Có điều dù thấy không ổn đến đâu cũng vô ích, giữa vòng ôm mạnh mẽ cùng với tiết tấu âu yếm nhiệt liệt của đối phương, bao nhiêu cử chỉ cự tuyệt theo bản năng của hắn đều thành ra đòi hỏi tìm kiếm sự tiếp xúc càng gần gũi hơn nữa, dục vọng cứng rắn đã căng thẳng đến đỉnh điểm cứ thế xáp tới, dựng đứng ngay giữa bụng hắn, hại Trần đại ca thiếu chút nữa định giết người.
30 Tiếng rên rỉ thống khổ đột ngột buột ra khiến Fiennes buộc phải cố kìm nén xung động đã ứ tràn trong hắn, không dám tùy tiện công kích thêm, hòng chờ đợi cơ thể sắp tiếp nhận mình được từ từ thích ứng một chút, thế nhưng mức độ quẫn bách thúc giục bởi sự ngưng trệ thực sự vượt xa mọi kinh nghiệm tình ái hắn từng có, ý đồ muốn nhấn một lần đến tận cùng đã bị chặn đứng ngay tại trận, hại hắn càng lúc càng nôn nóng cùng cực.
31 Này đúng thật là thua trắng muôn đời rồi… ấy là ý niệm duy nhất trong Trần Cận hiện giờ.
Sau hồi khoái cảm tột độ, “cặp đôi mệt lử” vừa quần xong một trận ác chiến chỉ còn nằm xuội lơ trên sàn nhà chằm chằm nhìn nhau, đương nhiên, ánh mắt Trần Cận nên gọi là “trừng trừng ngây ngẩn” thì chuẩn xác hơn.
32 Nụ hôn dài cháy bỏng hại đầu óc thiếu chút nữa lại loạn lên, hắn vội vàng xô đối thủ hùng hổ trên người ra, tức tối tự cứu tỉnh bản thân, ít nhất cũng phải về được phần nào tình trạng trước khi bị thê thảm, mà coi bộ đối phương không hề định hợp tác với hắn.
33 “Được cống hiến hết mình vì tổng bộ là vinh hạnh của tôi. ” Hơi cúi đầu mỉm cười ra bộ khiêm tốn, này gọi là “cần vờ vịt cũng ok ngay”, ấy là phương châm ứng phó với thượng cấp muôn đời của Trần Cận, “Nhưng tôi tự biết khả năng mình chưa đủ, e rằng khó mà thuận lợi tham gia hội nghị đàm luận.
34 “Sếp à, tôi thấy lời lẽ của anh càng lúc càng khó hiểu. ” Cảnh giác là trên hết, ngay từ đầu, Trần Cận đã quyết đứng im không cục cựa.
“Cậu luôn muốn đuổi kịp tôi, muốn chiến thắng tôi, mà thực ra… cậu đã làm được rồi.
35 Luồng mắt đôi bên đụng độ giữa không trung, ***g ngực đột nhiên cuộn trào một phen, ngoại trừ đối diện với Fiennes, thật tình Trần Cận rất rất hiếm khi phải nếm mùi hồi hộp đến mức tim đập bình bình muốn vọt qua cổ họng kiểu này, mà càng chết tiệt hơn là màn “hồi hộp” mắc toi ấy xuất hiện một cách rất chi thường xuyên và vô tổ chức.
36 Tiến vào khu tác chiến A-2, các tổ xuất phát từ những hướng khác nhau, vị trí khởi hành của tổ JC được chỉ định tại điểm Tây Nam, đầu tiên phải đi trinh sát xuyên rừng đến khu vực núi đá, chướng ngại vật thứ nhất sẽ do đội phục kích cơ động bố trí, bọn họ không tấn công áp sát, nhưng sẽ thiết kế các vật cản bất ngờ nhằm kéo dài thời gian thi đấu của thí sinh.
37 Xem ra quyết tâm vượt sông của Diệm đúng là đã đánh giá quá cao khả năng bơi lặn của hắn rồi, nếu cứ vậy mà hy sinh lãng xẹt, rồi có nên ăn vạ bắt ổng chịu trách nhiệm không ta? Tốt xấu cũng phải truy tặng cho người ta một cái mề đay liệt sĩ chứ lại… Bất quá thiệt tình ba trò xúi quẩy ra quân chưa ăn thua gì đã chết nghẻo này lâu lắm không bị rồi, còn tưởng chí ít cũng có thể kề vai chiến đấu đến cùng, ai ngờ đâu nửa đường đứt gánh vậy, này rõ là trời tị anh tài, lam nhan bạc mệnh a!
Nào giờ chưa từng nghĩ mình sẽ phải bế mạc đời phong lưu bằng cái lối khó coi vậy, thậm chí còn chẳng kịp nói với Trần Thạc một tiếng, thôi thì giờ hắn đã rộng rãi bỏ qua cho thằng Trịnh kia rồi, đôi bên cũng nên gặp nhau giảng hòa là vừa còn cả Diệm, thằng chả quả nhiên đích thị là khắc tinh đời mình a A Địch, Tiểu Lệ ở tít New York a, không chăm bẵm tụi bây được nữa rồi, giờ muốn ăn thịt bò thì đi đòi chú Đại Lý của tụi bây vậy…
Tứ chi đã bắt đầu chìm dần mất kiểm soát, chỉ biết quơ quào hòng tiến về phía trước theo bản năng, những động tác rời rạc dưới sức ép của khối nước đục ngầu căn bản chẳng còn chút thăng bằng kỹ thuật nào, vừa lúc ý thức được sợi dây thừng cột quanh lưng vẫn đang quyết liệt lôi kéo mình về phía trước, tinh thần đã muốn chìm lỉm dưới đáy sông của hắn lại một lần nữa được cơn bình tĩnh khó hiểu xốc tuột lên, chỉ một tia hy vọng sáng lòa như vậy, dù xem ra chẳng đáng gì với sức mạnh của thiên nhiên trước mắt, nhưng vẫn đủ tiếp thêm phấn chấn cho Trần Cận, hắn cắn răng chịu đựng, cố gắng phối hợp với bước tiến của người đằng trước, đã hết đường lui rồi, nhất định phải chống chọi đến cùng, không thể để liên lụy đến… đồng đội của hắn.
38 Thực tình từ đầu tất thảy đều ổn cả, vốn chẳng dễ gì sinh chuyện nọ kia, trừ có đống lửa kế bên lâu lâu vẫn nháng tia lửa lép bép, còn lại cơ bản không thể kiếm ra thứ gì đủ sức gây xung động đột ngột, rồi thành ra bất cứ hậu quả tệ hại nào lúc này.
39 Lâu như hàng thế kỷ trôi qua, thứ trải nghiệm long trời lở đất vừa xong bắt đầu khơi dậy những phản ứng mãnh liệt nơi cả đôi bên.
Đợi đến khi cơn xúc cảm tạm lắng dịu, Fiennes nằm đè trên mình Trần Cận, khẽ vuốt ve ***g ngực xinh đẹp của hắn, thỏa mãn thở dốc, rồi buông một câu cảm khái bằng giọng rất chi khó tả: “Kỹ thuật của cậu tệ thật, cậu vẫn tự ngược đãi mình vậy đấy hả?”
“Sau hai mươi tuổi là đây không tự sướng nữa rồi.
40 Về đích, khi bọn họ được chào một cách long trọng theo nghi thức nhà binh, thực tình đôi bên đều đã có chút kiệt sức, phủi bớt bụi bặm trên người, bọn họ cùng lúc cảm nhận được thứ gì đó rất khó diễn tả đang tồn tại, chiến đấu bằng bản năng tới giờ phút này, mỗi lúc sức lực cạn kiệt lại tự buộc mình rót đầy thêm sinh khí, để một lần nữa bừng bừng hứng khởi, ý chí của con người đôi khi thực sự quá thần kỳ.