21 Editor: May
Đột nhiên ---
Thịnh Vị Ương càng dùng sức cắn răng, cắn chặt giữa răng môi, hương vị huyết tinh chợt lan tràn, không ngừng kích thích thần trí gần như sập đổ.
22 Editor: May
Thịnh Vị Ương thề sống chết giãy giụa, chỉ là, chút giãy giụa này, giống như là thịt cá trên thớt gỗ, tốn công vô ích.
Người đàn ông lại nổi điên dùng sức túm lấy!
Một trận choáng váng rùng mình mãnh liệt, trước mắt lại có thể không ngừng hiện lên hình ảnh đã qua.
23 Editor: May
Khi Hoàng Phủ Bạc Ái một chân đá văng cửa WC nam ra, liền nhìn thấy Vương Thiếu đè lên trên người Thịnh Vị Ương, giơ bàn tay lên liền muốn tát lên trên mặt cô.
24 Editor: May
Mặt Hoàng Phủ Bạc Ái tràn đầy khiếp sợ nhìn Thịnh Vị Ương, không tự chủ được ngồi xổm xuống, vươn tay che lên mắt cô.
Tròng mắt của cô, lại có thể là…… Màu đỏ!
Con ngươi màu đỏ!
Đỏ đến thuần túy, đỏ đến yêu diễm, thậm chí, đỏ đến…… Tuyệt vọng!
Nước mắt mênh mông, nhẹ nhàng nhộn nhạo, tựa như bịt kín một tầng sa mỏng trong sáng, mông lung mà mê ly.
25 Editor: May
Hô hấp của Hoàng Phủ Bạc Ái cứng lại, hầu kết lại có thể không nhịn được lăn loạn, tiếp theo mắng một tiếng,
“****!”
Ánh mắt âm trầm, càng thêm lạnh lẽo hung tàn khóa chặt Thịnh Vị Ương, gắt gao nắm chặt cổ tay sờ loạn của cô, vừa rồi anh lại có thể…… Mất khống chế!
Tự chủ mà anh vẫn cực kỳ kiêu ngạo, lại có thể bị con nhóc thúi này khiêu khích!
Nghĩ nghĩ, bàn tay nắm chặt của Hoàng Phủ Bạc Ái, không tự chủ càng thêm dùng sức.
26 Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái gần như là chấn động một chút!
“Phụ nữ, cô ---”
Khi đại não của anh phát ra mệnh lệnh muốn ném người phụ nữ bạch tuộc trên người ra, tay anh không biết đã ôm lấy thân mình cô từ khi nào, gắt gao giữ trên vòng eo mảnh khảnh của cô.
27 Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái đè nặng đôi môi thơm ngọt ngào của cô, gần như là mút hút đoạt lấy, gặm cắn, điên cuồng miêu tả bờ môi tinh xảo của cô.
28 Editor: May
Trong không khí yên tĩnh, đột nhiên một tiếng phanh dồn dập vang lên, xe thể thao ngừng ở trước một hàng biệt thự xa hoa.
Nơi này là biệt thự của Hoàng Phủ Bạc Ái ở thành phố E, mỗi khi cuối tuần đều có người tới quét tước đúng hạn.
29 Editor: May
Hô hấp của Hoàng Phủ Bạc Ái đều ngừng lại.
Nhìn đôi mắt cô nhẹ nhàng sáng lên, da thịt tuyết trắng càng đỏ hồng, dưới chân nện bước hoàn toàn không làm bất luận chần chờ gì, trong không khí quét qua từng luồng gió lạnh lẽo.
30 Editor: May
Một trận gió mát lạnh lướt quá, bức màn màu xánh lạnh trước cửa sổ sát đất hơi gợi lên.
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã sớm dâng lên cao cao, trong lúc lơ đãng sôi nổi nhảy vào, xuyên qua khe hở, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như ánh mặt trời nho nhỏ, vỡ vụn nở rộ ở trên giường lớn hoa lệ.
31 Editor: May
Anh ôm cô, càng kịch liệt hơn, nằm sấp, cô vô ý thức rên rỉ, anh gầm nhẹ, triền miên uyển chuyển, lửa nóng cháy lên……
Bỗng dưng, hai má Thịnh Vị Ương đỏ hồng.
32 Editor: May
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi ngẩn ra một giây, bàn tay to bị hất ra cứng đờ ở giữa không trung.
Sau đó, Thịnh Vị Ương liền cảm giác được không khí chung quanh chợt rơi chậm lại, lạnh đến cô phải trực tiếp chui vào trong chăn.
33 Editor: May
Quả đấm của Hoàng Phủ Bạc Ái cũng đã nắm đến vang lên “rắc rắc”, giọng nói âm độc phun ra từng cữ từ trong kẽ răng cắn chặt,
“Cô biết tôi là ai không?”
Ý tứ chính là, cô lại có thể dám can đảm nói như vậy với tôi! Không muốn sống nữa sao!
Thịnh Vị Ương càng thêm thuần lương chớp chớp mắt.
34 Editor: May
Thịnh Vị Ương nghĩ tới chuyện phát sinh ở sân bay vào ngày hôm qua, tám giờ rưỡi sáng, máy bay từ nước Mỹ bay đến thành phố E Trung Quốc đúng giờ hạ xuống.
35 Editor: May
Nhưng mà, khi Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn thấy cô gái trong lòng ngực xinh đẹp chớp mắt cười lúm đồng tiền, lập tức liền biết chính mình suy nghĩ nhiều.
36 Editor: May
Thịnh Vị Ương lại cười đến ánh nắng tươi sáng, vẫy vẫy tay nhỏ,
“Đa tạ soái ca ra tay cứu giúp!”
Cách kính râm, Thịnh Vị Ương cũng không có thấy một đôi mắt đen phía dưới kính râm hơi híp lại, phóng thích ánh sáng lạnh nguy hiểm.
37 Editor: May
Vệ sĩ đang thầm nghĩ ở trong lòng, dựa theo tính tình của thiếu gia bọn họ, vừa rồi nên trực tiếp diệt cô gái kia! Vì sao lại để cô gái kia rời đi như vậy chứ?
Chẳng lẽ thiếu gia nhà bọn họ mới vừa về nước liền đổi tính?
“Tìm người phụ nữ kia ra cho tôi!”
Người đàn ông hoa lệ lại bạo nộ hô một tiếng, “bùm bùm” dập nát mơ màng vô hạn của vệ sĩ, sờ sờ cái mũi, quả nhiên, anh lại suy nghĩ nhiều rồ.
38 Editor: May
Thịnh Vị Ương lại như bị sét đánh.
Anh vừa rồi là gọi tên của cô?
Quả thực chính là một tiếng sấm bổ ngang xuống, nổ đến cả người cô đều huyền huyễn lại hỗn độn.
39 “Anh……”
Thịnh Vị Ương còn chưa mở miệng, đã bị Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng bắt lấy cằm, không nói tiếng nào nâng lên, tròng mắt trợn trắng.
Thịnh Vị Ương nhe răng cười toe toét, tiểu nhân nhi nhảy ở trong lòng mắng, dáng dấp dạng chó hình người, không nghĩ tới chính là một nam yêu nghiệt biến thái siêu cấp keo kiệt bạo lực!
Lại vẫn ngồi ở trên đùi cô, hoàn toàn không thể động……
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nghiêng về trước, cúi người tới gần.
40 Editor: May
Đột nhiên, Thịnh Vị Ương cứng nhắc trực tiếp hỏi một câu,
“Anh xác định không có trùng tên trùng họ?”
Mi tâm của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhảy, gần như muốn trực tiếp ném người phụ nữ này ra ngoài, Thịnh Vị Ương nhanh chóng gật đầu, tự hỏi tự đáp,
“Tuyệt đối không có!”
Cô xem như đã nhìn ra, người đàn ông biến thái này đã giận sôi đến lệnh người, vẫn là hảo hán không ăn mệt trước mắt, lại siết tiếp như vậy, ngày mai cô liền có thể đi tìm bác sĩ thẩm mỹ làm cằm rồi!
Mắt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái đầy dữ tợn,
“Trên thế giới này, chỉ có một Hoàng Phủ Bạc Ái.