1 Ngày 15 tháng 6 năm 2015
Hoàng Minh Giao từ thư viện trung tâm trở về nhà. Trên chuyến xe buýt đông nghịt người, cô yên lặng chống tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, phớt lờ những âm thanh ồn ào bên cạnh.
2 Hai người kia đã đuổi đến nơi, Minh Giao vô thức lùi lại mấy bước. Không được, cô nhất định phải tra hỏi rõ ràng chuyện này, chắc chắn đây chỉ là một trò đùa.
3 Đối diện với cuộc sống phức tạp này,ai cũng sẽ trải qua năm loại cảm xúc:
- Hoang mang nhất là khi bắt đầu rồi nhưng không biết dừng ở đâu.
- Hồ đồ nhất là khi sai một li đi một dặm.
4 Cuộc sống không bao giờ tồn tại hai chữ "công bằng". Vì vậy để sống sót trước hết phải hiểu rõ chính mình, một khi con người ta vô tình đánh mất bản thân thì chẳng khác nào tự dâng linh hồn mình cho ác quỷ mang tên "cuộc sống ".
5 Hai tuần ở trong tiểu thuyết cũng đủ để Minh Giao bắt nhịp với cuộc sống mới,ở một nơi hoàn toàn không có thực. Tuy những thứ mới lạ làm cô vui thật đấy,nhưng nỗi bất an và lo sợ luôn bám theo cô mỗi ngày.
6 Người ta nói : Yêu đơn phương. . .
- Là tự nguyện đau
- Là âm thầm nhớ
- Là đợi mong thấp thỏm
- Là ấm ức ghen tuông
Mọi người trong quán đều vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng.
7 Trời đã sẩm tối,Minh Giao lang thang cả ngày trời ở ngoài đường,cô không biết mình đã đi những đâu,cô chỉ dừng một chút ở nơi này,ghé qua một lúc ở nơi kia.
8 " Hộc. . . hộc. . . "
Minh Giao và anh chàng bên cạnh vắt giò lên cổ chạy. Cô nghe rõ tiếng đuổi đánh phía sau ngày càng gần. Cô quay lại nói :
- Không xong rồi,bọn chúng sắp đuổi đến nơi.
9 "Thà cứ yêu đơn phương còn hơn là hai người yêu nhau rồi một bên phản bội. "
Dì Bình là giảng viên âm nhạc của học viện quốc tế thành phố A, vì vậy lương của dì đủ trang trải cho cuộc sống của hai dì cháu và có khi còn dư giả.
10 Minh Giao chán nản nhìn chiếc điện thoại vỡ thảm hại. Thật xui xẻo,đã bị kẹt trong thang máy còn đi tong luôn chiếc điện thoại. Hoài Minh tựa vào tường,phì cười trước khuôn mặt khó chịu của cô.
11 Ước gì hai chúng ta là hai đường thẳng song song,em sẽ không gặp anh,sẽ không yêu anh,sẽ không phải nhìn thấy anh khóc. . . .
Nguyên dừng xe dưới tán cây phong bên đường,cậu quay lại nhìn cô gái đang cau có ,không nhịn được liền bật cười :
- Tôi đâu có lôi cô đến đồn cảnh sát,làm gì mà biểu cảm ghê thế.
12 Minh Giao nghiến răng để không bật ra tiếng kêu đau. Cô ngửi thấy mùi máu tanh rất rõ và phảng phất trong đó là mùi bạc hà từ cơ thể ai kia. Cả người cô nằm gọn trong vòng tay ấm áp ấy , dường như nó đang xoa dịu vết thương của cô.
13 - Xin chào,tôi là Tojira Ryan.
Chàng trai bắt tay Minh Giao,mỉm cười thật tươi. Cô chỉ đơn giản gật đầu :
- Tôi là Hoàng Minh Giao. Anh là người Nhật?
- Đúng thế.
14 Chừng nào trái đất ngừng quay,chừng đó anh mới hết yêu em.
- Ưm. . . . .
Minh Giao đẩy mạnh ai kia đang ôm chặt cứng mình sang một bên,sau đó nặng nhọc chống tay ngồi dậy.
15 Biệt thự Trần gia.
Nguyên An đang tận hưởng làn gió dễ chịu thổi qua mái tóc đen nhánh của cô. Đưa tay khẽ đẩy chiếc kính râm to gần sát mắt, người ngả ra chiếc ghế dài, hai chân vắt vẻo rất thư thái.
16 "Có những người khóc bằng nước mắt
Có những người khóc bằng sự im lặng
Có những người khóc bằng tiếng gào thét
Còn tôi khóc bằng nụ cười. . .
17 Nắng tháng 6 như đốt cháy cành lá, mặt đất bị nung nóng và đang trút giận bằng cách phả hơi vào người đi đường. Ai cũng bịt kín mít, giấu khuôn mặt đang bực tức vì tắc đường sau lớp khẩu trang.
18 Mùi rượu vang xông thẳng vào mũi khiến Minh Giao không khỏi nhíu mày. Cô gượng đứng lên, chợt thấy sống lưng lạnh toát, không biết là do điều hòa trong phòng hay là cái gì nữa.
19 “Em biết anh yêu em như sinh mệnh
Em biết chẳng thể tìm được người như anh
Nhưng xin hãy buông tay em anh nhé
Vì em chẳng thể nào ở lại…”
- A! Tiểu Giao!
An xun xoe kéo ghế cho Minh Giao, miệng cười tươi như địa chủ được mùa.
20 Buổi xem mắt kết thúc trong không khí hết sức quỷ dị. Suốt quãng thời gian chừng 2 tiếng đồng hồ chỉ mỗi hai ông bố nói chuyện với nhau. Còn tất cả mỗi người một việc.