21 Đào Hoa không biết mình làm sao có thể vượt qua mấy ngày vừa qua, cô đi mua thức ăn, nấu món ăn, xử lí mọi việc, vẫn như con quay bận rộn cả ngày, cô cố gắng dùng công việc để làm cho mình không còn tâm trí để nhớ.
22 Nửa đêm, đêm khuya thanh vắng. Vì sợ liên lụy tiểu Lam và ba đứa nhóc, kể từ ngày Mạc Sâm đến, anh đã đưa bọn nhỏ đi. Không có tiểu Lam nói nhiều, cùng mấy đứa nhỏ, căn phòng càng thêm yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc.
23 Cậu bé mím môi, nhìn chằm chằm tờ giấy kia, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lấy, một giây tiếp theo, con ngươi của cậu bé mở lớn, trên trán đổ mồi hôi hột, cậu bé nắm thật chặt tờ giấy trong tay, cả người lảo đảo ngã xuống dưới đất.
24 Mạc Sâm thở dài, từ sau lưng móc ra một cây súng lục khác nhắm vào ba tên đang cầm súng bắn về phía Hải Dương, một người một súng, dùng tốc độ nhanh nhất bắn xuyên qua bàn tay đang cầm súng của bọn chúng.
25 Nắng sớm hiện ra, ánh nắng vàng óng ánh xuyên qua cửa sổ lẻn vào, khắp phòng sáng trưng. Bức tường màu trắng phản xạ tia nắng, chiếu rọi gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn của người nằm trên giường bệnh, cũng nhìn thấy vết bầm trên má của cô do bị Carlos đánh càng thêm dọa người.
26 Gương mặt nhỏ tái nhợt, tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, giống như là không thể tin được sự thật trước mắt. "Anh nói rồi anh sẽ làm tổn thương em.
27 Cô nghe thế, ôm anh khóc, nhưng môi lại mỉm cười. Cô biết mình bây giờ trông thật giống người điên, nhưng không thể kiềm chế. Anh một chút cũng không để ý, chỉ ôm lấy cô, đưa cô gái điên khùng chạy trốn khỏi bệnh viện, trở về chăm sóc.