21 - HAaaaa
UỲNH
Tiếng nổ thanh thúy của linh khí vang vọng khắp hang động. Hắc Vũ ngay lập tức nằm nhoài trên mặt đất. Y phục hắn vẫn rách rưới đầy vết máu nhưng cơ thể hắn thì có biến chuyển không thể ngờ được.
22 Mộc Hân vốn là người của Ninh Hải Tông. Việc nàng tham gia vào đợt tuyển đệ tử này vốn là một bí mật, thân phận chân thật của nàng chỉ có vài người đứng đầu tông môn biết rõ.
23 Cả hai cứ thế mà nói chuyện làm quen nhau. Mộc Hân nói với Hắc Vũ rằng nàng là một tiểu thư của gia tộc lớn ở Nam Quốc. Năm nay vừa tròn đôi mưới đc gia tộc đưa đến Ninh Hải Tông để học nghệ.
24 Thời gian cứ dần dần như vậy trôi qua, cuộc thi đã qua đc nửa quãng đường của nó.
Bây giờ đây trên hắc bia cũng chỉ còn trừng không đến ngàn cái tên.
25 Ở Thần giới này hầu như tất cả tu sĩ đều tu luyện theo phương pháp từ xa xưa. Tuy vậy đây chỉ là thời đại mạt pháp, linh khí và tài nguyên thưa thớt nên số lượng tu sĩ cũng không còn nhiều.
26 Tích!!
Tích!!
Tích!!
- Á a. . . .
Trong không gian tối om, không khí ẩm thấp, một tiếng kêu đau phát ra từ một tên thanh niên gần đó. Đưa tay lên kiểm xoa đầu mình, trước mắt hắn bây giờ là một màu tối đen như mực, trấn tĩnh lại tâm trí của mình, tạp trung linh lực vào hai mắt mà nhìn ngó xung quanh.
27 Đôi bàn tay của họ cứ đan chặt vào nhau như vậy, một cảm giác ngượng ngùng bao quay họ nhưng chẳng ai chịu bỏ tay của người kia ra cả. Hắc Vũ nắm lấy tay nàng mà bắt đầu tiến về phía trước.
28 Bây giờ tình hình giữa hai người khá là căng thẳng.
Hắc Vũ muốn chủ động đánh vỡ bí mật của nàng, nắm quyền chủ động mà hòa đàm mong muốn giữ đc mạng nhỏ.
29 Mộc Hân bây giờ thật sự trông vô cùng khả ái, với vẻ đẹp của nàng cùng với biểu hiện bây giờ thì thật sự chẳng khác nào một tiểu cô nương đôi mươi. Nàng hai tay che miệng mình nín cười, đôi mắt đẹp nhắm nghiền, cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng.
30 Mây mưa bão táp kéo dài gần như không dứt, nhưng tiệc nào cũng có lúc tàn, cuộc vui nào rồi cũng có lúc chia li. Sau cơn giông bão là khoảng trời tĩnh lặng.
31 Mộc Hân và Hắc Vũ vui trong tình ái đến quên cả trờ đất. May thay họ vẫn còn rõ ràng rằng mình đang bị mắc kẹt trong bí cảnh a.
Cả hai sau một hồi tình chàng ý thiếp thì cũng bắt đầu chỉnh lý lại quần áo là đi tiếp.
32 Trên cửa đá tổng cộng có 39 khối vuống vó thể di chuyển được. Xếp nó về đúng vị trí thì sẽ mở đc cửa là không hề sai, nhưng vấn đề là bức họa mẫu cần ghép đc là gì.
33 Âm Sát Trận. Tên như ý nghĩ, nó là một loại trận pháp dùng âm thanh để giết định. Âm Sát trận có mức sát thương cao và diện rộng. Trận đc bố chí với ma nhân hoặc tử thi làm kẻ tấn công thậm chí còn có thể là người sống.
34 Ninh Hải tông.
Tại gần hắc bia, có vô số đầu người bao quanh mà nhìn trăn trối vào bảng điểm.
Nếu nhìn sơ qua thì ở đây cũng có hơn vài nghìn người, tất cả đang dùng một biểu cảm không tin vào mắt mình nhìn vào bia đá.
35 Hơn ngàn nắm trước, tại một nới nào đó của khu vực thứ 5 của Huyền Vũ Lâm.
Nơi ở của Hắc Miêu tộc
Trong một gia đình nọ, có một người đàn ông một thân quần áo hắc sắc, mái tóc dài màu đen, phía trên đầu có thế thấy rõ là một đôi tai hình tam giác, phía sau hông là một chiếc đuôi thon dài dang ngoe nguẩy không ngừng.
36 Sau khi tiêu diệt đc bạch xà, Hắc Vũ trở lại hang động. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra vài cây thảo dược chữa thương cấp thấp mà hắn lấy đc khi đi sắn ma thú và hắc đỉnh ra để luyện dược chữa thương cho hắc miêu.
37 Sau vài ngày hôn mê thì cuối cùng Mộc Hân cũng đã tỉnh lại.
Nàng đã mơ một giấc mộng kì lạ vô cùng. Nàng thấy mình là nàng công chúa giữa trốn cung điện xa hoa.
38 Họ Lý, nếu đặt ở thần giới này thì nó cũng chỉ là một cái họ bình thường tuy nhiên ở Nam Quốc này lại khác. Hiện tại Nam Quốc đc trị vì dưới lá cờ của Vân gia tuy nhiên không trong dân chúng không biết đến Họ Lý.
39 Trời quang mây tạnh, cả khu rừng Huyền Vũ Lâm như xa vào sự tĩnh mịnh vô tận. Nó chẳng khác nào khoảng khắc yên bình trước cơn giông bão.
Sau khi càn quét hết khu vực thứ 2 và cuỗm cả đống điểm thì cả đội Hắc Vũ đang nghỉ chân tại một hang động.
40 Trong một hang động ở khu vực thứ 2 của Huyền Vũ Lâm.
Một tên thanh niên người cửi trần đang thở dốc không ngừng, có lúc hắn không khỏi cắn chặt hàm răng mình nhẫn nhịn cơn đâu vô cùng truyền ra từ thức hải.