Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 28 .5

Chương trước: Chương 28



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 28 part 2

Mẹ cũng không can thiệp quá nhiều, dù sao, con gáibiết sai là sửa cũng không hề dễ, bà sẽ cho cô thời gian mà không gượng ép cô!Nhưng bà đâu biết rằng, cô đang muốn đi gặp người mà bà ghét nhất. Nếu như bàbiết con gái mình về nước là vì anh ta, thì không tức điên lên mới là lạ! Chỉ dặndò Anh Xuân đi sớm về sớm, công việc bên ngân hàng không thể bỏ lỡ được!

“Vâng” Câu trả lời không thể ngắn gọn hơn được nữa.

Hễ cứ nghĩ đến ngày mai là được trở về thành phốThanh Đảo, có thể sống cuộc sống vui vẻ như trước đây, trong lòng Thẩm Anh Xuânvô cùng khoan khoái, cô bỗng hát lên, cả đêm không ngủ.

Chuyến bay bay lúc tám giờ sáng, vẫn còn một chút thờigian rảnh, nếu ở trong nhà thì sẽ buồn đến điên mất. Một mình ra phố đi dạo,ngước mắt lên nhìn thấy chiếc áo T-Shirt màu trắng vàng đan xen, chợt lướt quatrước mắt hình ảnh khi anh và cô cùng nhau đi mua sắm, anh chỉ tay vào một cửahàng chuyên bán áo T-Shirt nói: “Nhìn xem, đó là thương hiệu anh thích nhất đấy,thương hiệu CK.”

“Thích thì mua đi.” Cô hi hi ha ha cười và nói.

“Đắt lắm, nếu như anh thực sự mặc chiếc áo T-Shirtnày lên người, anh sẽ cảm thấy có lỗi với sự vất vả bán mặt cho đất, bán lưngcho trời của mẹ.”

Rồi họ vẫn đi vào trong cửa hàng đó xem một lượt. Côchỉ vào chiếc áo T-Shirt rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Bao nhiêu tiền?”

“Một nghìn hai trăm tám mươi tám tệ.” Nhân viên bánhàng vừa lễ phép vừa nhiệt tình.

“Đắt thế!”

“Không đắt đâu, chị phải nhìn rõ thương hiệu, là CKđấy, đây là mẫu thiết kế riêng cho người châu Á, căn cứ theo màu da khác nhau.Mặc nó lên người, mới có thể toát lên phong độ độc đáo của mình.”

Anh kéo tay cô đi ra.

Cô lườm anh một cái: “Anh làm gì thế?”

“Anh chỉ nói thế thôi, anh nói sau này anh trở thànhBill Gates, thì mùa hè anh chỉ mặc áo của hãng CK.”

Cô không đi, mà bảo nhân viên bán hàng lấy chiếc áora, đưa cho anh, bảo anh vào phòng thử đồ để thử. Anh dùng ánh mắt đầy kinh ngạcnhìn cô.

“Đi đi.” Cô cười một cách dịu dàng.

Anh vẫn trả lại chiếc áo cho nhân viên bán hàng.

Cô giằng lại: “Ôi trời! Thử đi, em xem anh mặc nólên người thì có tướng mạo phú quý của Bill Gates không.”

“Nếu không thì sao?” Anh cười với vẻ mặt méo mó.

“Rất đơn giản, ai mà chẳng thích kim cương Vương LãoNgũ chứ.”

Khi anh mặc chiếc áo đó bước ra, quả nhiên là độcđáo, không những có tướng mạo của Bill Gates, mà còn có phong thái của Đế vươngnữa.

Nhưng lật tìm hết tiền trong ví, cũng chỉ có mộtnghìn tệ, thế là cô liền mặc cả với nhân viên bán hàng.

“Không được đâu, ông chủ giao cho em bảo giá baonhiêu là phải bán bấy nhiêu, không giảm giá không mặc cả, nếu như bán bớt đithì em sẽ bị trừ lương.” Gương mặt xanh non của cô nhân viên bán hàng xem ra chỉtầm mười tám, mười chín tuổi, đan tay vào nhau, giải thích một cách bất đắc dĩ.

Tiếc nuối đi ra khỏi cửa hàng, anh trách cô nói:“Anh chỉ là nói chơi thôi, thế mà em cũng tưởng thật?”

“Anh rất hợp mặc đồ thương hiệu CK. Anh không biết đấythôi, từ cái giây phút anh mặc cái áo đó bước ra từ trong phòng thử đồ, thì anhđã trở thành người đàn ông có thương hiệu rồi.”

“Đợi cho anh trở thành Bill Gates rồi, anh sẽ muahai chiếc, mặc một chiếc, còn vứt đi một chiếc.”

Khi quay người bước ra, đi qua một cửa hàng bánsôcôla. Còn nhớ anh đã từng nói với cô, giá như anh có thể sinh ra ở Mỹ thì tốtbiết mấy, nơi đó là quê hương của sôcôla. Đúng vậy, người Mỹ đều thích ănsôcôla, giống như trẻ con Trung Quốc thích ăn kẹo từ bé vậy, thật là hạnh phúc.Bao nhiêu là hãng sôcôla. Mùi vị khác nhau, cô chọn từng loại một, cho đến khitúi xách tay đã đời mới thôi. Đồ trên tay càng ngày càng nhiều, đều là những thứanh thích.

Trở về đến nhà, mẹ cô giật thót người: “Mua nhiều đồvậy, con đang đi cứu trợ cho dân tị nạn đấy à?”

“Bạn học nhiều, người này một ít, người kia một ítlà hết ngay, chẳng lẽ đi về tay không, ngại lắm!”

Sau đó, cô cho tất cả đồ vào trong va li, đã khôngthể đóng thêm được nữa, nhưng cô vẫn có đóng, suýt chút nữa làm hỏng cả va li.

Cuối cùng thì máy bay cũng hạ cánh, tâm trạng côcũng đã trấn tĩnh lại nhiều. Khoảng năm giờ ba mươi phút chiều, trên đường phốcủa thành phố đảo, taxi nối đuôi nhau đi. Cảnh vật trên đường vẫn quen thuộcnhư thế. Dưới vòm trời của thành phố này, Thẩm Anh Xuân đã từng sống sáu năm.Nơi đây có tuổi trẻ của cô, có tình yêu của cô, có hơi thở của cô, có niềm vuivà cả nỗi đau của cô. Vì vậy, cô không phải là khách qua đường của nó, cô cảmgiác như mình đang trở về nhà.

Sau ba tháng, Thẩm Anh Xuân lại trở về thành phốThanh Đảo. Giống như là đã xa cách cả một thế kỷ vật, cô đứng trên một con đườngnhỏ trước cửa nhà, rẽ về phía tay phải chính là cửa phía nam của đại học B. Banđầu, họ quyết định thuê nhà ở đây, bởi vì ở đó có quá nhiều thứ liên quan đếnký ức của mình. Vừa qua thời gian của bữa tối, những sinh viên vừa đùa nghịch,vừa nói cười bước ra khỏi cổng trường, đi ngang qua người cô. Khi Thẩm Anh Xuânđang đứng ngây người ra, có một người đàn ông bước tới, nhìn qua hành lý bên cạnhcô, hỏi cô một cách thân thiện rằng có phải là sinh viên mới tới nhập trường,chưa quen đường của trường, thì anh ta có thể giúp đỡ.

Cảm ơn, Thẩm Anh Xuân cũng lễ phép như vậy để trả lờivà mỉm cười hiền từ. Nhưng nụ cười đó biến mất rất nhanh chóng. Sống ngoài xã hộiba năm, cô cảm thấy dường như mình đã già dặn hơn rất nhiều.

Cho đến khi ánh trăng nhô lên, ánh trăng sáng như vậylà cô thích nhất, cũng là vô vàn những đêm ngọt ngào nhất trong cuộc đời cô. Cóanh, có hơi thở của anh, có tất cả của anh. Anh đã trở thành một phần của cơ thểcô. Cô cũng đã là của anh.

Nhìn cảnh vật quen thuộc, trái tim Thẩm Anh Xuân bỗngtrở nên mềm mại, bây giờ mới cảm thấy bốn năm của cuộc sống sinh viên là quá ngắnngủi, khiến người ta lưu luyến, giống như qua đi rồi mới biết nó đẹp đẽ. Lúchoàng hôn, người đi lại trên con phố nhỏ cũng đông dần lên. Một đôi nam nữ trẻtuổi, chắc là đang yêu, gần gũi thân mật nhau trước mặt bao nhiêu người. Cô gáinắm tay người con trai, hai người vai kề vai, sao mà giống mình trong quá khứ vậy.

Đêm dần sâu thêm, cô kéo chiếc va li đi về phía nhàmình. Cô muốn cho anh một sự bất ngờ, không biết lúc này anh đang làm gì trongnhà, đang lên mạng hay là đang xem ti vi. Kỳ nghỉ này Từ Di đã về quê vì mẹ bị ốm,vì thế cô ấy sẽ trở lại muộn hơn một ngày. Còn nửa năm nữa là cô ấy tốt nghiệpnghiên cứu sinh.

Đường Lý Dục, em đã về rồi…Thẩm Anh Xuân xách hànhlý, khe khẽ bước lên tầng ba, nhanh tay mở khóa, đẩy cửa phòng ra. Ngôi nhàquen thuộc của cô. Mùi hương mà cô thích.

Đèn trong phòng đang sáng.

Mũi ra sức hít vào, đều là mùi hương của anh, mùi củahơi thở anh, mùi của tóc anh, mùi của tình yêu. Mùi vị như vậy, đã từng làm côsay mê và ngây ngất…

Đột nhiên, thế giới tĩnh lặng vô thanh. Rất lâu, rấtlâu. Thời gian như đông cứng lại vậy, trái tim đang đập của Thẩm Anh Xuân dườngnhư bất chợt ngừng đập, trước mắt là một màu đen tối, lạnh toát đến tận xương cốt,chết đứng. Đầu óc trống rỗng, không có tư duy, thì chẳng phải là chết rồi haysao?

Thẩm Anh Xuân đang sững người ra nhìn cảnh đang quấnvào nhau, anh đang ôm cô ấy trong lòng, anh cúi mặt xuống, hôn say đắm vào cằm,rồi môi cô. Cô phát ra những tiếng kêu rên rỉ đầy hạnh phúc và ngọt ngào.

Nụ cười đó, nụ hôn đó, sự ngọt ngào đó của họ trongmắt Thẩm Anh Xuân rạng rỡ như mặt trời bị xé toạt vậy, nó đang bay lượn mộtcách trắng trợn trước mặt cô. Tất cả tưởng tượng đều mất đi đôi cánh lãng mạn,tất cả suy nghĩ đều không có mùi vị ngọt ngào. Anh vẫn cao to lừng lững như thế,anh vẫn có những nét đậm chất đàn ông, ánh mắt sáng như sao vậy.

Thẩm Anh Xuân nhìn người mà cô yêu và người anh yêu,không phải không biết, chỉ là đến khi sự việc nó xảy ra rồi mới chợt tỉnh ngộ.

Thẩm Anh Xuân đứng ở cửa, mơ màng giống như là vừa nằmmơ một giấc mơ dài, rất lạnh. Suy nghĩ loạn lạc khiến cô không biết phải như thếnào, nhưng tính cách của cô cho cô biết, cho dù bây giờ có sụp đổ, cô cũng sẽkhông ngã gục trước mặt họ.

Cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy và lạnh toát trên cơthể mình, cố gắng kiềm chế sự tuyệt vọng và đau khổ trong lòng, cố gắng an ủichính mình rằng trên thế giới này không phải rời xa nhau thì sẽ suy sụp và chếtđi, không ai có thể thay thế được cho ai.

Sau đó cô từ từ quay người, lùi lại phía cửa. Côkhông biết là mặt mình đã tràn đầy nước mắt. Cô sợ hãi bịt chặt miệng, khóckhông thành tiếng, lồng ngực thở gấp gáp, không cẩn thận đã đụng vào khung cửa,đầu bị cộc kêu lên một tiếng rất to, nhưng cô không cảm thấy đau…

“Thẩm Anh Xuân!” Sau lưng có tiếng gọi phát ra, vanglên trong hành lang trống trải.

Trái tim Thẩm Anh Xuân phủ đầy sát khí tuyệt vọng.Cô tưởng rằng, cô sẽ như một con gấu mất hết lý trí, oai nghiêm không thể xâmphạm. Còn trên thực tế, cô đứng ở đó, yên lặng như một thực vật. Trong chớp mắt,những nếp nhăn già nua đã nhanh chóng phủ đầy khuôn mặt, phải già đến mấy trămtuổi. Cô dừng bước, vẫn mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành, toàn thân toát raánh sáng rực rỡ. Đây là cách của cô, cái cách mà không bao giờ giống ngườikhác.

Vẻ mặt hoảng sợ, ánh mắt kinh ngạc của Hứa An Ly,buông rời tay trong sự hoảng loạn…

Thẩm Anh Xuân hối hận vì sự sốc nổi của mình mà mấtđi người đàn ông ấy, vì khoảng cách xa xôi mà không ngừng nhớ đến người đàn ôngấy. Khi cô đứng trước mặt anh, anh lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô, dường nhưchưa từng quen nhau vậy.

Mặc dù trên gương mặt anh vẫn nở nụ cười, vẫn im lặngnhư trước kia…

Anh đã không nhận ra cô nữa. Lúc anh nhìn thấy cô,chỉ là hơi ngây người ra một chút, mỉm cười ấm áp và chuyển ánh mắt sang phía HứaAn Ly, nói ra một câu khiến Thẩm Anh Xuân đủ để tức đến chết: “Cô ấy là ai?Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Bạn em à?”

“Chị ấy là bạn gái anh, Thẩm Anh Xuân.”

“An Ly, có phải là em không muốn yêu anh, mới nói ThẩmAnh Xuân là bạn gái anh không?” Đường Lý Dục lo lắng nhìn Hứa An Ly. Bị Hứa AnLy giằng tay ra, lại đưa tay lên, lần này là anh chủ động nắm tay cô, nắm thậtchặt.

“Không phải, anh chị vẫn luôn yêu nhau. Anh Xuân,bây giờ em trả anh ấy lại cho chị.”

“Cô lại thật sự dám làm như vậy!”

Sau khi Thẩm Anh Xuân đưa tay lên tát cho Hứa An Lymột cái tát giòn giã, cô vẫn không thể nào làm cho trái tim mình tĩnh lặng đượcnhư nước. Va li da vứt ở cửa, chiếc hộp đựng chiếc áo được mua ở cửa hàng CK củaMỹ trong tay cô rơi xuống đất. Còn người, thì đã quay đầu biến mất trong bóngđêm.

Cô nghĩ, cứ mãi mãi biến mất như thế đi. Cứ coi nhưcô chưa từng quen anh. Hứa An Ly bất lực và đau khổ quỳ trên nền nhà…

Nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Bỗng chợt, cô nhậnra, nỗi hận của Thẩm Anh Xuân đối với cô đã không phải là chuyện ngày một ngàyhai nữa rồi. Cô ngồi đó, như người đã chết, tiếng kêu báo tin nhắn của điện thoạiliên tục vang lên. Không biết mất bao lâu mới lấy lại được tinh thần, cô mở tinnhắn ra xem, là Tần Ca nhắn cho cô. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, kể từ sau lầncãi nhau lần trước Tần Ca tức giận bỏ đi, đã rất lâu rồi không có tin tức củanhau.

“An Ly, anh đã suy nghĩ rất lâu mà không biết nênnói với em thế nào, nhưng lại không thể không nói, đừng miễn cưỡng chính mìnhđược không em? Anh không muốn để em phải chịu ấm ức cả đời, vì thế chúng tachia tay đi. Anh chúc em mãi mãi hạnh phúc.’

Hứa An Ly ôm mặt một cách bất lực, quỳ ở dưới đất, mặccho nước mắt chảy tràn trề trên mặt cô, lạnh lẽo và vô vọng.

Cùng lúc đó, tại sân bay Đường Lý Dục xông vội vàophòng chờ của sân bay nhưng vẫn bị chậm một bước. Một chuyến bay về New York đangtừ từ lăn bánh trên đường băng, từ từ bay lên trời, để lại tiếng kêu ầm ầm rấtlớn…

Đường Lý Dục đướng dưới đất, tuyệt vọng nhìn theochú chim to lớn màu trắng đang dần dần biến mất trong tầng mây, ủ rủ đến suýtngã, nước mắt cứ thế mà tuôn ra vì bầu trời đã sớm trở về với sự tĩnh lặng vốncó của nó rồi.

Trên đường phố, vẫn là những dòng xe đi qua đi lại.

Còn đời người, sao lại không phải một chuyến du lịchlặp đi lặp lại.

Loading...

Xem tiếp: Chương 28 End

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 250



Tình Đầu Dành Hết Cho Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 3


Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 92


Tình Yêu Bọ Xít

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 15