Gửi Người Tôi Yêu Chương 28
Chương trước: Chương 27
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 28 part 1
Chương28: Gặp lại hạnh phúc đã qua…
Em tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa.Sẽ không còn nhớ tới tất cả những điều có liên quan đến anh. Em tưởng rằng emcó thể dùng cách đi Mỹ để quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John là mộtngười tài giỏi hơn rất nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý với anh ấy,sẽ yêu thương anh ấy.
Giữa mùa hè, New York.
Thời gian men theo ven ngày và đêm chậm rãi giaothoa với nhau. Phía đông của địa cầu là ban ngày, phía tây chính là ban đêm.Ban đêm của New York thì đang là ban ngày của đại học B. Thẩm Anh Xuân vẫn chưaquen với sự chênh lệch múi giờ, thích ngủ vào ban ngày, thức dậy vào abn đêm.Đã thành thói quen rồi.
Vẫn chưa đến công ty hoạt động tiền tệ để báo cáo, mẹmuốn cô nghỉ ngơi thư giãn một thời gian, nhân tiện làm quen luôn với môi trườngmới ở New York, sau đó mới đi làm.
Thẩm Anh Xuân cũng chẳng phản đối, trước đây cô chẳngnghe mẹ điều gì cả, coi mình như là đế vương vậy. Bây giờ, tất cả mọi việc cô đềunghe theo mẹ, khiến mẹ cô cũng phải kinh ngạc. Thái độ và ánh mắt của mẹ như muốntruyền đạt truyền đạt điều gì đó. Mặc dù, Thẩm Anh Xuân giả vờ như không cóchuyện gì xảy ra, nhưng mẹ vẫn phát giác ra điều gì đó, đôi mắt của mẹ quả thậttinh tường.
Sao lại không nhân cơ hội này mà đi hết một vòng nướcMỹ chứ, đây chính là ước mơ khi còn nhỏ của Thẩm Anh Xuân. Điều mà cô thích nhấtvà cũng muốn hướng tới nhất chính là đây. Khi còn học đại học trong nước, cứ hễđến kỳ nghỉ, là cô lại tụ tập cùng bạn học đi du lịch khắp nơi, tất cả các địadanh nổi tiếng dường như đầu lưu giữ lại dấu chân yêu thiên nhiên và tuổi trẻphơi phới như quả vải tươi xanh của cô.
Cô đã chọn đi đến một địa danh nổi tiếng. Cô thích sựhùng vĩ và vẻ đạp lạnh lùng của những thác nước. Khi cô ngồi trên tàu hỏa, cảnhdẹp lướt qua trước mắt, nhưng nói lại không còn khiến cô hưng phấn như cô tưởngtượng.
Xung quanh cô, tất cả đều xa lạ, ngôn ngữ xa lạ, diệnmạo xa lạ, cảnh đẹp xa lạ, còn có cả tâm trạng xa lạ của mình nữa…
Đứng trước cảnh đẹp, sự hùng vĩ và mỹ lệ của thác nướcđã sớm mất đi màu sắc rực rỡ vốn có, chẳng qua cũng chỉ là nước chảy từ trênvách núi cheo leo xuống thôi mà? Khi tâm trạng không thấy phấn khích thì nhìncái gì cũng không thấy đẹp. Thẩm Anh Xuân rất thích chụp ảnh, nhưng lần nàytrong máy chụp ảnh chỉ chụp có mấy bức. Cô nhanh chóng trở về New York, trở vềnhà. Lúc đó, Thẩm Anh Xuân mới phát hiện ra, thực ra cô chẳng muốn đi đâu cả,cho dù cô đang ở thiên đường mà tất cả mọi người trên thế giới đều đang hướng tới.
Ai mà chẳng ngưỡng mộ chứ? Ai mà chẳng cảm thấy đólà một khát vọng và hạnh phúc chứ? Nhưng đau khổ của Thẩm Anh Xuân còn nhiềuhơn cả hạnh phúc.
Ngoài việc lên mạng ra, thì cô chỉ ngồi viết lungtung lên giấy, hoặc là ngủ đến tối mịt. Mẹ nói vì cô chưa thích nghi được vớikhí hậu và cuộc sống ở đây, sống thêm một thời gian nữa sẽ quen. Bà còn đặccách dặn dò người giúp việc cố gắng điều chỉnh thức ăn cho hợp lý, làm nhữngmón mà Thẩm Anh Xuân thích ăn nhất.
Thẩm Anh Xuân vẫn ủ rũ.
Trong mơ hồ, thời gian đã trôi qua đã ba tháng rồi.
Vẫn thích ban ngày ngủ, ban đêm thức. Bộ phận nhân sựphía bên ngân hàng gọi điện tới, yêu cầu Thẩm Anh Xuân nửa tháng sau bắt đầu đilàm. John cũng vừa gọi điện tới nói, tối mai anh tổ chức một bữa tiệc tại nhà,đều là những người bạn thân thiết trong giới kinh doanh của bố anh, anh sẽ đíchthân lái xe đến đón Thẩm Anh Xuân.
Thẩm Anh Xuân khoan khoái nhận lời John, nhưng đợi đếnkhi anh lái xe đến nhà, cô đột nhiên quyết định không đi nữa.
John đứng trước mặt Thẩm Anh Xuân, nhún vai, liên tụcchớp chớp đôi mắt màu xanh, rồi nói: “Elva, anh thật sự khiến em ghét đến thếsao?”
“…”
“Elva, sao em không trả lời? Em không trả lời, chứngtỏ em rất ghét anh.”
“Thôi được, em sẽ đi với anh.”
“Elva, em đồng ý rồi nhé?”
John dùng cái cách hưng phấn của Mỹ để hét lên, sauđó anh ôm lấy Thẩm Anh Xuân, hôn lên mặt cô.
Mẹ đứng bên cạnh nói lấy lòng, John là một thanhniên có tiềm năng, mới hai mươi lăm tuổi mà công việc kinh doanh đã có tiếngtăm. Mẹ còn dùng câu của Tam Mao đã từng nói, nếu như không yêu anh ấy, thìngay cả triệu phú cũng không lấy, nếu yêu anh ấy, thì tỷ phú cũng lấy. Thẩm AnhXâun cũng nhận ra hàm ý trong những lời nói của mẹ, cái anh chàng Đường Lý Dụcđùa bỡn phong hoa tuyết nguyệt trên giấy đó, nhiều nhất cũng chỉ là triệu phú,còn John mới thực sự là tỷ phú.
Tổng giám đốc công ty thương mại Hoàn Mỹ trong nước-ngài Charley- liên tục gọi điện cho Thẩm Anh Xuân, nói nếu như cô đồng ý, có thểkhông cần về nước mà trực tiếp nhận chức phụ trách tại trụ sở chính của công tyở Mỹ. Mức lương lên tới hàng triệu nhân dân tệ một năm.
Thẩm Anh Xuân biết, sở dĩ công ty Hoàn Mỹ đưa ra chocô đãi ngộ hậu hĩnh như vậy, chủ yếu là nhận thấy sức ảnh hưởng của bố cô ở Mỹvà các đối tác làm ăn của mẹ cô. Nếu như cô chọn công ty Hoàn Mỹ thì sẽ mang lạicho họ nhiều cơ hội làm ăn. Mẹ muốn cô vào làm cho công ty hoạt động tiền tệ đểcó thể phát triển bản thân, gia nhập vào xã hội thượng lưu ở nước Mỹ.
Sự thúc giục của Charley. Sự quả quyết của mẹ. Thôngbáo chính thức của ngân hàng. Sự im lặng của Đường Lý Dục. Sự theo đuổi mãnh liệtcủa John. Sự đằng đẵng đợi chờ, tất cả đều khiến Thẩm Anh Xuân lòng dạ rối bời.
Máy tính luôn mở, hai tư giờ cứ để như thế.
Click vào file nhật ký. Kể từ khi trở lại New York đếngiờ, mỗi khi tâm trạng không vui, Thẩm Anh Xuân đều viết lung tung trong filenày. Viết xong, tâm trạng cô sẽ thấy tốt hơn. Hôm nay, bất giác Thẩm Anh Xuân lạiclick vào file này. Đã rất nhiều trang rồi, có đến mấy chục nghìn từ rồi, nếunhư đưa lên mạng, chắc chắn sẽ lấy đi không ít nước mắt của các bạn đọc.
Khóe mắt hơi ươn ướt, ánh mắt mơ hồ, chữ trên mànhình bắt đầu như đàn kiến bò, bó đến mức khiến trái tim Thẩm Anh Xuân loạn lênnhư tê dại. Đó chính là những tâm trạng của cô đã ghi lại kể từ khi cô rời xaTrung Quốc trở về nước Mỹ. Cho dù khoa học kĩ thuật có phát triển đến đâu, conngười đều cần những thứ ấm áp và điểm dừng chân của tâm hồn. Những chữ đó ấm ápmà chân thực, mang đến cho cô niềm vui của ký ức và thời gian. Đó là những lờiđược viết cho Đường Lý Dục.
Trang nào cũng vậy. Thẩm Anh Xuân ngây người ra mộtlúc. Ba tháng nay, nó dường như đã trở thành một thói quen. Lúc viết, cô khôngphải là đang đối diện với cuốn nhật ký, mà là đối diện với người muốn nói chuyện.Viết về tâm trạng khi cô rời xa ngôi nhà nhỏ ở Thanh Đảo, viết về sự cô đơn mộtmình nơi đất Mỹ, viết về nỗi nhớ không có lý do của cô.
Thẩm Anh Xuân vào đại một trang, rồi đọc.
- Lúc buồn, thường đi ra quảng trường thời đại củaNew York, nằm dài trên thảm cỏ mềm mại ngắm nhìn những đàn chim bồ câu bay lênrồi đậu xuống, dường như lại được trở về với trường đại học B. Những cây xanhkhông biết gọi tên là gì đã trở thành những cây dạ hợp um tùm trong trường, nhuộmxanh cả một vùng trời. Chỉ có điều, hai người đã từng nằm trên thảm cỏ để ngắmhoa dạ hợp, giờ đã biến thành một người, mãi mãi chỉ còn lại một mình mìnhthôi. Mình luôn coi bầu trời của New York là đại học B của thành phố Thanh Đảo.Mình đang nghĩ, mình thực sự chẳng kịp vẫy tay chào đã vội vã rời xa đại học B,rời xa một rặng cây dạ hợp u buồn và bãi biển mà chúng ta đã từng thường xuyênphơi nắng ở đó, rời xa nụ cười làm mê đắm hồn người và cái nhìn sâu sắc.
Đường Lý Dục, hoa dạ hợp của đại học B chắc là đã nởrực rỡ và yêu kiều như những chú phượng hoàng cõi Niết bàn. Gió thổi tới, nhữngcánh hoa yếu mềm đã rụng xuống đầy đau thương trên mặt đất. Anh thích nhất hoadạ hợp, anh nói nhìn cái bộ dạng nở rực rỡ của nó thật mềm mại, u buồn và tâmtrạng…
Nhiều lúc, ngồi trên đỉnh cao nhất của tòa nhà ở NewYork, mắt nhìn về phía đông xa xôi, em sẽ không thể kiềm chế được để nhớ đến nhữngchuyện cũ khi chúng ta chơi ở trong vườn hoa hồng, ăn cá nấu cùng những nụ hônngọt ngào; nhớ đến lúc anh đi mau những đồ con gái thường dùng như giấy ăn haybăng vệ sinh nhưng lại không nói cho em biết mà lại âm thầm nhét vào trongchăn; nhớ đến…
Em tưởng rằng, em sẽ không bao giờ nhớ tới anh nữa.Sẽ không còn nhớ tới tất cả những điều có liên quan đến anh. Em tưởng rằng emcó thể dùng cách đi Mỹ để quên hẳn anh đi. Anh cũng biết rồi đấy, John là mộtngười tài giỏi hơn rất nhiều những người cùng trang lứa. Em đã đồng ý với anh ấy,sẽ yêu thương anh ấy.
Em cũng sẽ cố gắng nghiêm túc và hết mình để yêu anhấy.
John vui mừng đến mức gặp ai cũng kể em là bạn gái củaanh ấy. Anh ấy dẫn em về nhà, vui chơi cùng bạn bè anh ấy. Anh ấy đã cố gắng hếtsức để cho em được hạnh phúc, mang lại cho em tất cả những gì em muốn. Tất cảnhững điều đó, là mơ ước và sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu cô gái.
Ba tháng, trong dòng sông dài của năm tháng, nó ngắnngủi như khoảnh khắc sớm nở tối tàn vậy, nhưng em lại cảm thấy nó dài như khôngcó ranh giới giaữ ngày và đêm, dài đến mức không biết thế nào cả.
Dục, hôm đó ở cửa kiểm tra an ninh của sân bay,trong cái ngoái đầu nhìn lại, em cứ tưởng rằng anh sẽ đến, anh sẽ mồ hôi đầmđìa àm chạy đến, giống như những cảnh trong phim vậy. Khi sắp bước qua cửa kiểmtra an ninh, nếu em nhìn thấy từ xa ánh mắt vội vàng của anh, em sẽ thay đổithái độ, sẽ bỏ mặc tất cả, sẽ quay đầu lại và đi về phía anh…
Nhưng anh đã không đến.
Dục, anh đã không đến. Sự nỗ lực và kiên trì trongsáu năm, vì tình yêu mà từ bỏ tất cả đều biến thành mây khói. Tan tành theo mâykhói. Dường như chúng ta chưa từng yêu thương nhau, không có niềm vui, thậm chílà bị gió cuốn đi một cách sầu đau, hoảng sợ, mang đến một nơi rất xa mà mìnhkhông thể biết. Nơi xa là cái gì, em không biết nữa. Em chỉ biết, thế giới trướcmắt là một màu đen tối bất tận.
Toàn thân không còn sức lực, giống như bị liệt vậy.Quay người đi về phía đỗ xe, nước mắt bỗng dân tràn lên, đó là lòng khóc đaulòng nhất, là một lòng đau lòng nhất.
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng buồn bã từ trong đáylòng tư từ lan tỏa ra, nhấn chìm tất cả, ánh mắt cũng mất đi tia sáng. Em đãmang theo duy nhất một thứ là nước mắt. Những ngày chia ly với anh, em đã họcđược kiểm điểm chính mình, học được sự khoan dung và tha thứ, hiểu được cáchtrân trọng.
Bây giờ nói những điều này có tác dụng gì nữa đâu,càng thêm đau lòng, thôi không nói đến nữa.
New York, mọi người đều nói nó là thiên đường, ngàyngày vẫn phồn hoa như thế. Tại sao em lại không cảm nhận được niềm vui khi ởthiên đường, hóa ra thiên đường là thế này ư? Hằng ngày có rất nhiều xa, rấtnhiều người chen chúc vào nhau, những người bất đồng ngôn ngữ, không cùng màuda đang kì thị nhau. Vui và buồn cùng đồng thời đan xen. Những lúc như vậy, emlại nhớ tới thành phố Thanh Đảo, nhớ tới đại học B, nhớ tới…Dục, là anh. Rồi emngồi xuống bậc thềm, lặng lẽ ngồi xuống, cứ ngồi như vậy cho đến khi màn đêmbuông xuống khắp các nẻo đường, nhấn chìm em.
Có lúc em nghĩ, Đường Lý Dục, chúng ta không nói vớinhau lời nào mà đã chia tay rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, anhthật sự hận em đến thế sao? Hận em nhiều như yêu em vậy sao? Bất luận thế nào,đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là chúng ta đã từng có nhau, đã từngyêu nhau say đắm, chúng ta đã từng trao cho nhau niềm an ủi ấm áp nhất, thế làđủ rồi. Thật sự rất nhớ những hình ảnh sáu năm khôn rời của chúng ta.
Sáu năm, nói dài thì cũng dài, nói ngắn thì cũng rấtngắn.
Cho dù là ngắn hay dài, nghĩ kỹ ra, đời người liệucó bao nhiêu cái sáu năm rực rỡ như thế? Từ lần đầu tiên anh nói “Anh yêu em”,đã tròn sáu năm qua đi. Sáu năm trước, anh vẫn còn là một nam sinh trẻ tuổi.Còn bây giờ anh đã là một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, có thể dễ dàng nóichuyện trêu đùa với các cô gái một cách mờ ám.
Nếu chỉ nói về con số, thì sáu năm đúng là rất dài.Bây giờ nghĩ lại, sáu năm chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt. Từ mười tám đếnhai mươi tư tuổi, hình bóng của anh và em không rời xa nhau, đọc sách, lên mạng,tham gia tất cả các hoạt động của trường, đi mua sắm, ăn cơm, hát hò, giận dỗi,quên đi tất cả, ngọt ngào đến mơ màng…
Những ký ức này giống như là vòng tuổi không ngừngtăng lên trong cuộc đời, muốn xóa cũng không xóa được. Cái chớp mắt sau, anh đãlà một người đàn ông chín chắn hai mươi bảy tuổi rồi, còn em cũng sẽ già đi nhiều,cả về tuổi tác lẫn tâm lý.
Tuổi trẻ cứ qua đi một cách tàn nhẫn thế sao?
Dục, em đang ở New York, đang ở một thành phố hàohoa phồn thịnh, không hề cô đơn, những bữa tiệc hào hoa lộng lẫy về lĩnh vựcngoại giao tiếp không xuể. Bố có ý định bồi dưỡng em trong lĩnh vực này, nhữnghoạt động bên ngoài của mẹ cũng phải mang em theo, và thường giới thiệu em chonhững vị khách quan trọng của họ, nhưng em vẫn cô đơn.
Những nỗi cô đơn kia vì anh mà có, giống như hình vớibóng vậy, nó đi theo em đến tận nước Mỹ.
Bao nhiêu ngày nay, sao anh không gọi điện cho em?Có phải anh vẫn hận em vì sự lạnh lùng và tuyệt tình đó không? Dục, trong cuộctình thất bại với anh, em đã hiểu được muốn chung sống hòa thuận với nhau, cầnphải có sự khoan dung của hai bên. Xin lỗi anh, bởi vì em không biết trân trọngnên em đã đánh mất hạnh phúc mà em muốn có ban đầu.
…
Thẩm Anh Xuân lật giở từng trang từng trang một. Giờcô mới hiểu rằng, dù đã rời xa một khoảng thời gian dài như thế, những sự quảquyết đã qua, những nỗi hận thù và oán giận luôn vây quanh trong tâm trí, trongkhoảnh khắc này, đều đã hóa thành nỗi nhớ mờ nhạt. Những giọt nước mắt lăn dàibất tận, từng giọt, từng giọt chảy xuống, thấm ướt hết cả trái tim…
Thẩm Anh Xuân ngẩn người ra ngồi đó, buổi chiều củaNew York là ban đêm của đại học B. Những hình ảnh hát hò trong quán bar lại hiệnra trước mắt cô. Cả một buổi chiều ngồi nhìn về phía đông, tư thế ngồi không hềthay đổi. Mặt trời chiều dần dần biến mất, màn đêm cũng từ từ nhoi lên, không mộttiếng động. Tất cả ánh sáng đều bắt đầu mơ hồ. Thẩm Anh Xuân ngồi ở trước cửacũng bị nhấn chìm trong bóng đen, nước mắt đầm đìa.
Mẹ bước lại, nhìn Thẩm Anh Xuân đang thu dọn hành lývới ánh mắt đầy ngạc nhiên!
“Tuần sau bắt đầu đi làm ở ngân hàng rồi, con địnhđi đâu đấy?” Mẹ hỏi một cách cảnh giác.
“Công việc của công ty ở bên đó, có nói mẹ cũngkhông hiểu.” Rõ ràng là đang nói dối.
“Chẳng phải đã quyết định ở lại đây rồi hay sao?Công việc bên đó chẳng phải đã có người phụ trách rồi hay sao?” Giọng mẹ đẩylên cao dần, rõ ràng là tỏ ra không hài lòng và nghi ngờ.
“Là do con trở về đây sớm, còn một số việc vẫn chưalàm xong. Ôi trời, có nói thì mẹ cũng không hiểu đâu!” Giọng điệu khó chịu.
Xem tiếp: Chương 28 .5