Gửi Người Tôi Yêu Chương 21
Chương trước: Chương 20
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 21 part 1
Chương21: Ở Na Uy liệu có rừng rậm dành riêng cho cô không?
Sao cô có thể quên được anh ấy chứ? Tần Ca của cô,trong ánh nắng màu hồng ấy, nó vừa vội vàng mà lại hoang mang sợ hãi, lại cóchút bận rộn, trên trán đầy những giọt mồ hôi trong veo như thủy tinh. Còn cuộcđời của anh, có phải cũng đều nhớ đến cô của cái thời khắc này.
Cuộc sống sinh viên của Hứa An Ly vẫn cứ thế trôiđi.
Hà Tiểu Khê vẫn là người bạn tri kỷ tốt nhất của cô.Sau khi tốt nghiệp, Hà Tiểu Khê đã đến Na Uy, tuy không có kết quả viên mãn vớianh chàng đó, nhưng anh và cô vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Cô bạn gái ngườiHàn Quốc của anh ta cũng không còn ghen tị khi anh có một hồng nhan tri kỷ nhưHà Tiểu Khê.
Anh chàng người Na Uy đã giúp cô liên hệ với trườngđại học, là trường đại học tốt nhất ở Na Uy, chuyên ngành chính là những kiếnthức liên quan đến phương diện ngoại giao. Cô muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trởthành một nhà ngoại giao, xuất hiện một cách trang nhã ở những nơi mang tính chấtcấp cao.
“Cậu cũng đến Na Uy đi.” Trong điện thoại hoặc cáctin nhắn, Hà Tiểu Khê luôn dụ dỗ Hứa An Ly như thế.
Từ đó, trong đầu Hứa An Ly lúc nào cũng hiện lên haitừ: Na Uy. Hứa An Ly không hiểu gì về Na Uy cả. Hồi còn học cấp hai, cô học mônđịa lý không phải là giỏi lắm, thế là lấy bản đồ thế giới ra, tìm đến nước NaUy. Trong sách địa lý nói đó là một đất nước xinh đẹp của vùng Bắc u, tiếp giápvới Đại Tây Dương, chịu ảnh hưởng của dòng nước ấm Đại Tây Dương, nên thời tiếtquanh năm ôn hòa, nguồn tài nguyên ngư nghiệp phong phú. Được gọi là quốc giabán đảo, là một trong những nước có ngành hàng hải phát triển nổi tiếng thế giới.
“Chúng ta cùng đi xem rừng Na Uy nhé.”
Hà Tiểu Khê còn dùng điện thoại tải về cho Hứa An Lymột bài hát có tên Rừng Na Uy. Mới đầu Hứa An Ly không thích bài hát này lắm,nhưng cuối cùng, từ chỗ ghét ban đầu đến bây giờ, cô lại thấy thích bài hátnày. Khi tiếng nhạc vang lên, cô cảm giác dường như mình đang thực sự được ởtrong môi trường thiên nhiên của Na Uy vậy.
Để em đỡ trái tim anh xuống
Thử cho nó tan chảy ra
Xem trong trái tim anh, em có còn đẹp vẹn nguyên
Và nhớ em tha thiết
Vẫn yêu em mà không thể nói nên lời…
Trong lòng anh có địa hạt nào em vẫn chưa từng qua
Mặt hồ nước ở đó thật yên bình
Không khí tràn đầy tĩnh lặng
Tuyết trắng phủ đầy khắp các nẻo đường
Chôn vùi những ký ức mà em không muốn khơi dậy
Em thật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu
Tình yêu chân thành có thể bền lâu
Tại sao ánh mắt em vẫn chất chứa sự hoang tàn khi côđơn
Anh có phải chỉ là một sự gửi gắm của em
Lấy đầy khoảng trống trong em
Khi rừng trong lòng em đến lúc nào mới có thể giữchân anh lại…
Còn về việc đi hay không đi Na Uy, Hứa An Ly từ trướcđến nay chưa từng nghĩ đến. Đó là một đất nước sao mà xa lạ với cô, xa lạ đến mứccô không biết phải làm sao để hiểu về nó.
Cô nói với Hà Tiểu Khê, Na Uy có rừng của cậu, chứkhông có rừng của mình. Điều đó cũng có nghĩa là Hứa An Ly không biết rừng củamình ở đâu. Cô đã từng tưởng rằng nó sẽ là đại học B, nhưng thực tế đó chỉ là sựhoang tưởng mà thôi, cô chưa từng có rừng của chính mình. Nếu miễn cưỡng để cómột cái, có lẽ nó sẽ là cái dốc núi phía sau trường học khi còn học cấp hai, rừngcây bạch dương đó chính là khu rừng trong lòng cô. Dẫu rằng là mùa đông tuyếttrắng không dấu vết, dẫu rằng nó đã rụng hết tất cả lá, những cây bạch dương vẫnkhông mất đi uy phong vốn có của nó.
Đó chính là rừng cây duy nhất mà cô từng thấy và từngthích khi còn là thiếu nữ. Thân cây cao và thẳng, vỏ ngoài màu trắng sữa, lácây nhỏ mà sắc nhọn.
Mỗi khi sắp đến tết, Hứa An Ly đều dùng vỏ cây làmthành những tấm thiệp chúc mừng với những hình thù khác nhau để gửi cho giáoviên và các bạn cùng học. Thật đúng là một sự lãng mạn không thể lãng mạn hơn.Bây giờ, mỗi khi cần dùng đến thiệp chúc mừng, lại chẳng có những cây bạchdương nữa. Lúc ấy Hứa An Ly mới biết rằng, cô đã sắp phải chia tay với thời thiếunữ của mình để đón tuổi hai mươi sắp đến, cũng coi như đó là một món quà lúctrưởng thành.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa An Ly cũng không có dự định ởlại Thanh Đảo. Đi đâu cô cũng chưa biết, tương lai đối với cô lúc ấy thật mờ mịt.
Qua một ngày là ít đi một ngày. Ít đi một ngày, cáisự mờ mịt ấy càng trầm trọng hơn.
“Vậy, cậu còn yêu anh ấy không?” Tuy không nói làai, nhưng trong lòng Hứa An Ly và Hà Tiểu Khê đều biết rất rõ.
“Không còn yêu nữa.”
“Vậy cậu thực sự có thể quên anh ấy mà không có mộtchút vấn vương nào sao? Bắt đầu một cuộc tình mới?”
“Không biết nữa.”
“Tần Ca là một người rất được, phải nắm giữ lấy hạnhphúc trước mắt.”
Còn nhớ khi nghỉ đông, Hà Tiểu Khê cũng đã hỏi cô vềvấn đề này rồi.
Yêu thì sao, mà không yêu thì sao, cánh rừng đó đãkhông còn là của cô nữa rồi. Thời gian đã trôi qua, vật đổi sao dời, nói chuyệntình yêu làm gì nữa. Dù đã đặt cược cả tuổi mười bảy của mình vào trong đó,nhưng Hứa An Ly vẫn không hề hối hận. Đến giờ, cô đã sớm chấp nhận sự thật mộtcách điềm nhiên. Sau khi biết anh và Thẩm Anh Xuân thuê nhà sống chung, họ chỉthỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi nhữnglúc vô tình gặp nhau. Vì cùng ở dưới một khoảng trời trong cùng một thành phố,cơ quan anh cách trường học cũng không xa.
Tần Ca đã đi Bắc Kinh, sống cuộc sống của một chàngtrai phiêu lưu.
Tháng nào cũng có một ngày Tần Ca ngồi tàu mười mộttiếng từ Bắc Kinh về Thanh Đảo. Chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo giờ đã trởthành chuyến tàu quen thuộc của Tần Ca và Hứa An Ly. Tháng nọ nối tiếp thángkia, từ một cây con nhỏ cũng sắp lớn thành rừng rậm rồi.
Thấm thoắt, Hứa An Ly cũng sắp tốt nghiệp đại học. Sựthay đổi của thời gian thật khiến người ta cảm thấy sự vô tình của năm tháng.
Chuyện đã đến nước này, ngay cả Tần Ca cũng không biếtmình còn có thể kiên trì thêm được bao lâu nữa, hoặc là nói kiên trì như vậycòn có ý nghĩa gì nữa? Có một số chuyện mãi mãi cũng khiến mình không thể hiểunổi, có lẽ lần này là lúc anh nên nói lời từ biệt rồi.
“Bất kể anh làm thế nào, em cũng chỉ thấy cảm độngmà không hề thấy rung động hay sao?”
Câu hỏi này của Tần Ca đã hỏi Hứa An Ly đến cả n lầnrồi. Trên thực tế, Hứa An Ly làm sao có thể chỉ cảm động mà không hề rung độngchứ?
Cô không phải là một người tàn nhẫn lạnh lùng. Côcũng không phải là một người giống như đã từng nói với Thẩm Anh Xuân, người đànbà giỏi giao tiếp đến lọc lõi. E rằng cô có muốn trở thành người giỏi giao tiếpthì mọi người cũng không tin. Cô vừa không phải là người con gái có bản tính lạnhlùng, cũng không giỏi giao tiếp, cô không phải là lợi dụng sự chân thành và khẳngkhái của anh, cô không phải là lòng dạ khôn lường, mà là cô sợ chính mình cũngkhông có cách nào mang đến cho anh sự cuồng nhiệt và trái tim yêu trọn vẹn nhưanh được. Cô sợ anh thất vọng. Vì vậy, ngay cả chính cô cũng do dự.
Các chị em trong ký túc lại không hề do dự, dườngnhư nhân vật chính là họ vậy. Nghe nói sáu giờ tối Tần Ca sẽ đến nơi, bọn họ đềucảm động đến rơi nước mắt thay cho Hứa An Ly. Chu Lệ Diệp sẽ đại diện những ngườitrong ký túc mời Tần Ca ăn cơm. Người đàn ông tốt như Tần Ca đúng là đàn ôngtuyệt thế, có thắp cả đèn lồng lên mà đi tìm thì cũng không thấy. Nếu không lấyanh ấy thì An Ly khó có thể xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.
“Nếu là mình, thì mình đã sớm nhận lời yêu anh ấy rồi.”Tiểu Bạch nói một cách khuyếch trương.
“Tốt hơn trăm lần cái anh chàng đa tình họ Đường đấy!Mất một được mười, Hứa An Ly, cậu hiểu chưa?”
“Đàn ông bây giờ đại đa số chỉ nhiệt tình ba phầnthôi, Hứa An Ly! Nếu cậu không gật đầu đồng ý, người đàn ông tốt sẽ trở thànhchồng của người khác, đến lúc ấy, cậu có hối hận cũng đã muộn rồi.” Chu Lệ Diệpluôn nói thẳng vào vấn đề.
Khua môi múa mép.
Hứa An Ly biết mọi người đều là muốn tốt cho cô nêncũng không giận họ: “Các cậu vội vàng rồi, tối nay ai đồng ý lấy anh ấy, mìnhkhông có ý kiến gì, còn tình nguyện làm phù dâu luôn.”
“Haizz, sao không nói sớm, giờ gạo sắp nấu thành cơmrồi mới chịu buông tay, cậu coi bọn mình là bọn ế không lấy được chồng hả?”
“Mọi người đều là ngôi sao trong tương lai, bây giờkhông lấy chồng, đến lúc ấy hối hận cũng không kịp nữa.” Hứa An Ly cũng họccách mượn gió bẻ măng.
“Được! Vậy thì chúng mình cùng lấy anh ấy!”
“Ha ha ha.”
“Cùng nhau lấy anh ấy! Thế chẳng phải là thê thiếpthành một đàn hay sao?”
“Đàn ông đều thích như thế, cũng có người khôngthích như thế, Tần Ca chính là kiểu người thứ hai.”
Một mối tình kết thúc, cũng có nghĩa là bắt đầu mộtcuộc sống mới. Cả quãng đời sinh viên cũng đều sắp đi qua hết rồi, tất cả đã trởlại yên tĩnh trong lòng cô. Chẳng phải nói thời gian là liều thuốc chữa lành vếtthương tốt nhất hay sao? Thời gian trôi đi như nước chảy, lấp đầy vết thươnglòng rất nhanh, không hề để lại một chút dấu tích nào.
Vậy là, lần gặp mặt này, Hứa An Ly kéo theo tất cảcác bạn cùng phòng. Trước đây đã từng gặp Tần Ca, nhưng chưa bao giờ họ lại cókhoảng cách gần gũi như thế, nói chuyện lại càng ít hơn.
Ăn cơm ở một quán nhỏ bên cạnh trường. Trong bữa ăn,mọi người nhìn anh như nhìn một động vật quý hiếm trong vườn thú mà không cần mấttiền mua vé. Hóa ra, anh đích thực là một người đàn ông như cây ngọc đón gió vậy,còn có sức hấp dẫn hơn cả khi còn ở trong trường.
Người đàn ông đẹp trai vừa bình thường lại vừa cóphong thái quý tộc như vậy là đối tượng của biết bao nhiêu cô gái đổ xô vàogiành giật? Ở bên cạnh một anh chàng đẹp trai, các mỹ nữ vui vẻ hẳn lên, mọingười vừa cười nói vừa uống rượu. Họ cứ chén qua chén lại như thế suốt hơn mộttiếng đồng hồ.
“Ấy! Đại minh tinh à, Hứa An Ly nhà chúng em giaocho anh đấy, tương lai của cậu ấy là phúc hay là họa đều do anh đấy nhé.” Chu LệDiệp vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu, mọi người lập tức hiểu ý liền chủ độngrút lui.
Hứa An Ly mỉm cười, uống chén rượu, mặt cô đỏ bừnglên, đại khái là do tâm trạng vui vẻ. Cô kéo Chu Lệ Diệp lại.
“Ba người chúng ta là ba kilô oát (kw), đủ để chiếusáng cả thành phố.” Tiểu Bạch phát biểu ý kiến.
“Ngồi xuống đi, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ cóhay hơn không.” Hứa An Ly kiên quyết nói.
Chu Lệ Diệp cười một cách thần bí.
Vi Vi kéo tay Chu Lệ Diệp, cô lên tiếng: “Này! Khôngđược! Đừng làm hỏng chuyện xem mặt của mình.”
“Được được, mình tán thành cho các cậu, cám ơn các cậuđã đến đây cùng mình. Cho mình gửi lời hỏi thăm anh rể tương lai nhé.” Hứa AnLy cười nói.
Ba người nhún vai cười khoan khoái bước đi. Họ vừađi ra khỏi, trong phòng đang nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng lạ thường. Hứa AnLy nhìn Tần Ca, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp để nói, nhưng khôngthể phủ nhận rằng, tối nay cô đã rất vui.
Thực tế, lúc này, Hứa An Ly có rất nhiều điều muốnnói với anh, tim đập thình thịch, cô không biết phải nói như thế nào. Im lặngkhông có nghĩa là không có lời gì để nói, đây là cách biểu đạt rất ăn khớp củahai người. Kể từ khi hai người quen nhau đến giờ, thời gian mỗi lần ở bên nhauđều qua đi trong sự tĩnh lặng. Hứa An Ly đề xuất ra ngoài đi dạo.
Trong phòng toát ra nồng nặc mùi rượu, bát đũa ngổnngang. Tần Ca đã mua vé khứ hồi, là mười rưỡi tối nay, vẫn còn hơn một tiếng nữađể có thể đi dạo.
Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, trong sáng như nước vậy.Hứa An Ly rất ít khi đi dạo trong cảnh đêm tối thế này, rất nhiều người đang hốihả rời khỏi trường, còn mình cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, ít có lúc nào tâm trạngvui vẻ. Những ngày này của cô luôn ưu phiền đến chết, visa của Hà Tiểu Khê cũngsắp xong rồi, cô giục Hứa An Ly rốt cuộc là có đi Na Uy hay không?
Đến tận hôm qua, Hứa An Ly mới nhắn tin cho Hà TiểuKhê.
“Na Uy sẽ có rừng của cậu, còn không có của mình.Cho dù ở đó rất tĩnh lặng, cũng có tuyết trắng và ánh trăng soi chiếu mọi nẻođường. Mình có thể sẽ đi Bắc Kinh. Bắc Kinh sẽ không có rừng đâu. Điều đó khôngquan trọng, quan trọng là mình đã quyết định như thế rồi.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hơi ấm của nướcbiển. Bỗng có tiếng hát ở đâu vọng ra, hình như là bài hát Niệm khúc 1990 củaLa Đại Nhược. Thời gian giống như sợi tơ bay bổng, nhẹ nhàng rồi vụt bay đi mất.
Tối nay Tần Ca rất ít nói.
Hứa An Ly không lấy gì làm lạ, có lúc anh sẽ nói rấtnhiều, nhưng cũng có lúc rất im lặng.
“Em tưởng rằng…”
Hứa An Ly hướng cái ánh mắt mơ hồ về phía Tần Ca,nhưng cô cũng không nói được thành lời. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiênuống rượu, cũng có chút tửu lượng rồi. Trong lúc im lặng, cô đã dẹp hết được nhữngsuy nghĩ hỗn loạn.
“Không phải.” Câu nói của cô vừa buộc ra khỏi miệngliền bị Tần Ca cắt ngang.
Hứa An Ly giành lại. Phải! Hôm nay cô phải nói ra hết,nếu không cả đời này cô sẽ hối hận. Cô đã hối hận một lần rồi, lần này cô khôngmuốn ình có thêm cơ hội để hối hận nữa. Tuổi trẻ là một buổi khiêu vũ sắptàn, cô không muốn tuổi xuân của mình vội vàng tan đi như thế.
Một người có tính hướng nội cũng có lúc do dự, mộtngười trầm lặng ít nói cũng có lúc tình cảm dạt dào.
Cô tưởng rằng mình sẽ không yêu nữa, cũng không cókhả năng nhận biết tình yêu nữa. Nhưng thực tế đã cho thấy, cái tình yêu đangngủ sâu ấy cuối cùng cũng đã được đánh thức dậy.
“Em tưởng rằng, một người thích một người là mãi mãikhông thể thay đổi được. Em tưởng rằng cả đời người chỉ có thể yêu một lần. Emtưởng rằng, tất cả đàn ông đều bạc tình. Em tưởng rằng, yêu một người chỉ cầnthấy anh ấy hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.”
Tần Ca mấy lần định cắt ngang lời nhưng đều bị côngăn lại, cô nói tiếp: “Hoàn toàn không phải vậy, con người không vĩ đại như thế,tình yêu luôn ích kỷ. Vì vậy, Tần Ca, xin lỗi, em xin lỗi anh.”
Nghe thấy Hứa An Ly nói vậy, Tần Ca bỗng có một cảmgiác thanh thản. Vốn dĩ, anh cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào,nhưng may quá, đã như vậy thì cứ nói hết ra, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Cái thứ tình yêu này, vốn dĩ hơn nửa đều là sai sótngẫu nhiên. Kiên trì ba năm rồi, cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa.
Vì vậy, Tần Ca nói: “Hứa An Ly, điều này chẳng có gìlà lạ, còn nhớ em đã từng nói, tình yêu không phải là sự cho đi của một phía,mà cần hai linh hồn cọ xát nhau để phát ra tia lửa. Nếu đã cọ không ra tia lửa,nếu chúng ta cũng đã từng cố gắng rồi, thì cũng chẳng có gì hối tiếc cả, đây làsự sắp đặt đầy dụng ý của số phận. An Ly, anh chúc em những ngày tháng sau nàyđược hạnh phúc.”
Hứa An Ly ngoái đầu lại, ngây ra nhìn Tần Ca. Sauđó, cô thong thả nói: “Em không cần lời chúc phúc của anh, em cũng không cho rằngđây là sự sắp đặt đầy dụng ý của số phận! Còn có anh bên cạnh, khiến trái timem có thêm một chỗ dựa và sự ấm áp. Tại sao em luôn cho rằng giữa chúng ta sẽkhông có tình yêu? Em biết em đã làm anh đau lòng, em chưa từng nghĩ đến cảmgiác của anh, em vô tư tận hưởng sự quan tâm, sự bảo vệ của anh và em chỉ nghĩđến cảm giác của mình. Tại sao từ trước tới giờ anh chưa bao giờ oán trách em?”
“Vì vậy, em cảm thấy có lỗi với anh? Vì thế màthương hại anh?”
Hứa An Ly khẽ gật đầu, nhưng lại lập tức bổ sungthêm một câu: “Cũng không hẳn là vậy.”
“Anh không cần lòng thương hại, như thế rất mệt. Emmệt, anh cũng mệt.” Tần Ca lạnh nhạt nói: “Anh hy vọng em sẽ sống tốt hơn anh!An Ly! Anh thật lòng đấy.”
Hứa An Ly nhẹ nhàng hít thở, một trận đau dữ dội chợtlăn qua khe cửa trái tim, nước mắt cô bỗng dưng trào ra.
Cô đã làm tổn thương anh! Trong lúc này, Hứa An Ly mớibiết, cô thật sự mất đi cái gì. Cô không phải là thiên thần, mà là một ác quỷ.
“Em xin lỗi.” Hứa An Ly khóc nghẹn ngào nói.
Cô biết sự ương ngạnh và sự ích kỷ của mình đã làmanh bị tổn thương, chỉ có mất đi rồi, mới thấy quý sự tồn tại của nó.
“Em không biết phải làm thế nào mới có thể không mấtanh.”
“Đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Chúng ta lấy cáchnày để từ biệt nhau. Chính tại đây đêm nay và cả sau này nữa, chúng ta vẫn làanh em tốt của nhau.”
Tần Ca đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay từ biệt. Nhưngtay của Hứa An Ly đưa ra nắm lại lấy tay Tần Ca, nắm rất chặt!
Xem tiếp: Chương 21 .5