Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 20

Chương trước: Chương 19



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 20

Chương20: Nỗi đau anh dành cho em, em biết đi đâu để trả cho anh đây?

Mặc dù là lần đầu tiên làm nhân tình của người ta,nhưng cô cũng đã nhìn thấy kết cục của rất nhiều cô gái trẻ đẹp làm nhân tình củangười ta rồi. Vì vậy, cho dù thế nào, cô cũng phải tự mình đi tìm việc.

Thời tiết nóng dần lên, trong trường, đã tràn đầymàu xanh bích của mùa hạ, hoa dạ hợp mỗi năm lại một lần nở rộ khắp các ngócngách trong trường, những chú chim khách đang tíu tít một cách thảnh thơi vớinhau trên cành cây, kiếm mồi xây tổ, bầu trời luôn là một màu xanh ngắt mênhmông bát ngát. Khi mới nhập học, cô còn tưởng rằng thời gian bốn năm dài đằng đẵngkhông biết sẽ qua đi như thế nào. Còn bây giờ, khi nghĩ lại, cô thấy thời gianqua đi nhanh như một cái chớp mắt vậy.

Tuổi xuân là cái chớp mắt của đời người, đời ngườilà cái chớp mắt trong chớp mắt của tháng năm, năm tháng là minh chứng không thểchối cãi của lịch sử.

Trong chớp mắt, Hứa An Ly cũng sắp bắt đầu cuộc sốngcủa sinh viên năm thứ hai. Còn những sinh viên năm thứ tư sắp tốt nghiệp đềuđang bận rộn đến nhếch nhác khốn khổ vì công việc, vì suy nghĩ lựa chọn nên đithành phố nào lập nghiệp. Nộp hàng trăm bộ hồ sơ xin việc mà vẫn biệt tăm biệttích, những sinh viên tốt nghiệp tìm công việc giống như đàn dê thả trên thảm cỏcủa cao nguyên, đông đúc đến ngột ngạt. Theo thống kê của bộ giáo dục, mỗi nămcó đến mấy triệu sinh viên ra trường. Mà trong số đó, gần như có đến một nửa làkhông tìm được việc, cũng có nghĩa rằng nhiều người trong số đó phải thất nghiệp.

Các nữ sinh trong ký túc của Thẩm Anh Xuân, ngoài côkhông phải lo đi đâu tìm việc ra, thì những người khác đều đang lên kế hoạch ình. Lâm Nhã Nam định đi Bắc Kinh tìm anh trai trên mạng của cô ấy.

Dương Như Tuyết đã nộp rất nhiều hồ sơ tìm việc,cũng có vài công ty lớn mà cô thích có hồi âm lại, nhưng người đàn ông họa sĩ củacô ấy không muốn cho cô đi làm. Lý do là tiền ông ta bán tranh cũng đủ chu cấpcho cô không phải lo về chi phí sinh hoạt. Nhưng Dương Như Tuyết không thíchlàm bà nội trợ, huống hồ ông ta cũng chưa cho Dương Như Tuyết một danh phận đểcô được danh chính ngôn thuận. Điều này khiến Dương Như Tuyết tự nhiên có cảmgiác rằng cô chỉ giữ được buổi nay, chưa chắc giữ được buổi mai. Dù sao, tuổixuân của người con gái đều giống như những cành vải, chẳng tươi tắn được mấyngày. Tuy là lần đầu tiên làm tình nhân của người ta, nhưng cô cũng đã nhìn thấykết cục của rất nhiều cô gái trẻ đẹp làm nhân tình của người ta rồi. Vì vậy,cho dù thế nào cô cũng phải tự mình đi tìm việc. Vì chuyện này mà tay họa sĩ vàcô đã cãi nhau một trận rất to. Lý do là với danh tiếng và tầm ảnh hưởng củaông ta trong giới hội họa mà lại để cho người con gái của mình đi làm thì đúnglà một sự châm biếm lớn. Không đi làm cũng được, vậy thì cầm dấu của cục Hànhchính dân sự đến đây. Đó chính là yêu cầu của Dương Như Tuyết. Đã ở bên nhauthì đương nhiên là phải cần danh phận rồi.

Trước đây, Dương Như Tuyết vẫn chưa tốt nghiệp, đốivới việc kết hôn và tương lai của họ thì cô vẫn chưa có dự định gì. Vì vậy, khiông ta nhắc đến chuyện ly hôn, cô cũng chỉ ù ờ. Nhưng bây giờ thì khác, dù saocũng đã tốt nghiệp rồi, cứ sống bên nhau mà chẳng có danh có phận gì như thếkhông phải là chuyện lâu dài. Để cho ổn thỏa, giấy đăng kí kết hôn chắc chắn làphải cần rồi, nhưng ông ta đã không còn quyết tâm ly hôn như ban đầu nữa, cứ nhắcđến ly hôn là ông ta lại nói cần phải có thời gian, hoặc lấy lý do là vợ ông takhông đồng ý ly hôn.

Dương Như Tuyết cũng dần dần thấy rõ được ý đồ củađàn ông, ly hôn là giả, vừa muốn có vợ vừa muốn có bồ mới là thật.

Những ngày này, cứ về đến ký túc mọi người lại ngồivới nhau bàn xem nên làm thế nào. Cuối cùng, họ quyết định gửi căn nhà mua dướitên của cô cho trung tâm môi giới để bán đi.

Đây đúng là một ý kiến hay, coi như là một chút phíbồi thường cho tuổi xuân.

Tất nhiên chuyện này, cô luôn giấu gia đình, mọi ngườicũng lo tay họa sĩ sẽ vì vậy mà gây ra chuyện gì quá khích. Nhưng Dương Như Tuyếtkhông sợ, cô nghĩ mình cũng chả còn gì để mất.

Cổ nhân có câu: Thời gian là vàng bạc, có bao nhiêuvàng cũng khó mà mua được thời gian. Hai năm tuổi xuân là bao nhiêu thời gian?

Vì vậy, ông ta chỉ là bớt đi một căn nhà mà thôi,ông ta thiệt cái gì? Nhưng Dương Như Tuyết cũng tính đến phương án xấu nhất làsẽ không ở lại Thanh Đảo nữa, cô sẽ cùng với Lâm Nhã Nam đến Bắc Kinh, quyết địnhnày cũng khá hợp lý.

Dương Như Tuyết hỏi dò Lâm Nhã Nam, tình yêu lãng mạncủa cô bắt đầu trên mạng. Rất nhiều người nói tình yêu qua mạng không đáng tin,nhưng Lâm Nhã Nam đã dùng thực tế để đánh bại cách nhìn phiến diện của mọi người.Buổi tối trước khi đi, mọi người đều muốn Lâm Nhã Nam thay đổi ngoại hình, làmmột người mạnh mẽ, khiến đàn ông phải mê muội, Lâm Nhã Nam tự tay vỗ ngực, ngườiđàn ông của cô, cô sẽ làm chủ!

Từ Di tiếp tục theo học nghiên cứu sinh ở trường làchuyện gần như chắc chắn.Vậy thì, học tiến sĩ chắc chắn sẽ đi Bắc Kinh, cho nênnhân cơ hội này, cô cũng phải củng cố tình cảm với Lâm Nhã Nam.

Buổi tối, mọi người tập hợp để đi đến quán ăn nhỏtrước cổng trường liên hoan một bữa. Trước đây, họ cũng hay đến quán ăn này, gầnnhư mỗi tuần một lần. Cũng chính quán ăn này đã tu luyện tửu lượng của bốn côgái bọn họ, mỗi người đều có thể uống hai chai. Lâm Nhã Nam phải đi Bắc Kinh,trong ký túc cô xếp hạng nhỏ nhất. Bây giờ, cô ấy đi xa nhất, mọi người cũngkhông tránh khỏi nhớ cô, nhưng chủ yếu là dặn dò và chúc phúc cho cô.

Thẩm Anh Xuân cảnh cáo Lâm Nhã Nam rằng, dù chơi cóvui đến đâu cũng không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ban đầu, mọi ngườicòn chưa hiểu, sau đó mới chợt hiểu ra và cười một tiếng.

Mặt Lâm Nhã Nam đỏ lên, rồi cũng hiểu ra và bắt đầutrả đũa lại Thẩm Anh Xuân. Kẻ thường xuyên đi ven sông, làm sao mà tránh đượccó lúc ướt giày. Cô nói bóng gió rằng, Lâm Nhã Nam cô đã từng ướt giầy một lần,sẽ không ướt thêm lần nữa. Về điểm này, Thẩm Anh Xuân cũng không có kinh nghiệm,mọi lần đều là “biến nguy thành an” nhưng có điều hằng tháng vào những ngày đó,nếu như không thấy “dấu hiệu” thì cũng thấy nơm nớp lo sợ. Nhưng khi sự việcqua đi, họ sẽ lại quên ngay.

Lâm Nhã Nam rất vui vì được Thẩm Anh Xuân, Từ Di,Dương Như Tuyết đưa ra xe để đi Bắc Kinh, hy vọng cả sự nghiệp và tình yêu củacô đều thành công.

Từ Di vừa đi nộp hồ sơ xin việc, vừa chuẩn bị cho việcthi nghiên cứu sinh. Cô không phải thực sự muốn đi xin việc, mà là muốn xem xemsự cạnh tranh của các nhân tài quyết liệt như thế nào. Mẹ cô đặt mục tiêu chocô là học đến sau tiến sĩ. Tuy bố mẹ cô không phải là giàu có gì, nhưng baonhiêu năm nay, họ cũng sống một cách có tính toán kỹ lưỡng, cũng tiết kiệm đượckhông ít tiền, đủ để cho Từ Di đi học nghiên cứu sinh và tiến sĩ. Vì thế côcũng yên tâm ôn tập để thi. Còn về tình yêu, cô đã dự định không nghiêm chỉnhtuân thủ theo lời hứa với bố mẹ cô nữa, gần đây cũng đang liếc mắt đưa tình vớimột anh chàng khác lớp cũng đang chuẩn bị thi nghiên cứu sinh như cô. Những việcnhư thế này, lúc xảy ra thì giống như động đất vậy, chẳng báo trước mà đến mộtcách đột ngột, đúng kiểu tình yêu sét đánh.

Lâm Nhã Nam tối hôm đó lên xe đi Bắc Kinh, cô chưa vộigọi điện trước cho Lâm Vĩnh Khang, muốn cho anh một sự bất ngờ, tạo ra một buổigặp lãng mạn, lần gặp mặt này cách lần trước đã gần một năm rồi. Những ngườiđang yêu, một ngày xa nhau như cách ba thu, một năm không biết nên có bao nhiêucái xuân thu? Nỗi khổ của sự nhớ nhung này cũng chỉ có một mình Lâm Nhã Nam mớicó thể hiểu hết được. Trên đường đi, Lâm Nhã Nam luôn tưởng tượng ra khi cô bỗngxuất hiện trước mặt Lâm Vĩnh Khang, anh ấy sẽ bất ngờ đến thế nào.

Giống như khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, tuy lầnđó đã khiến cô mang bầu, nhưng Lâm Vĩnh Khang nói đã có rồi thì dù có cuồng nhiệtđến thế nào cũng không thể cùng lúc mang thai lần thứ hai được. Vì vậy, hãy thậtsự thả lỏng mà vui thả cửa, tranh thủ thời gian ở bên nhau.

Lâm Vĩnh Khang nói như vậy, Lâm Nhã Nam cũng thấy cólý, chẳng cần phải nơm nớp lo sợ nữa. Lần đầu tiên với Lâm Nhã Nam cô cảm thấyhơi đau, dần dần, cũng cảm nhận được sự khoái lạc và ngọt ngào được lấp đầy từsự thô lỗ của anh. Có lẽ từ sau lần đó, anh đã ở trong cô, trong thế giới côđơn này, cô sẽ không còn là người cô đơn nữa. Cô cứ cố chấp mà nhận định như vậy.

Thể xác gắn liền đến mức không hề có một kẽ hở để cóthể tách rời nhau có phải cũng đồng nghĩa với việc linh hồn của hai người cũnggắn liền với nhau không tách rời như thế? Và có phải cũng đồng nghĩa với việclinh hồn của hai người từ đó mà trở thành một người?

Lâm Nhã Nam luôn cho là như vậy, cho nên cô vui mừnghớn hở đi tìm người cô yêu thương nhất, cô muốn tận hưởng cái cảm xúc mạnh mẽvà sự ngọt ngào mà anh mang lại cho cô, tận hưởng tình yêu của anh, để bù lạicho nỗi khổ nhớ nhung chỉ hiện lên trong tưởng tượng mà cô đã từng chịu đựng.

Đến cơ quan anh, vừa hay vào thời gian làm việc củabuổi chiều, cô nhận được thông báo Lâm Vĩnh Khang đã xin nghỉ việc.

Xin nghỉ việc? Lâm Nhã Nam cứ tưởng rằng người đànbà trung niên đó đang nói đùa với cô nên cũng không cho là thật, cô nói cô là bạngái của anh ta. Người đàn bà trung niên đẩy đẩy cặp mắt kính trên mũi, ngắmnhìn cô như đang quan sát một người ngoài hành tinh, sau đó hỏi một câu: “Anh ấyở nước Anh vẫn chưa gặp cô sao?”

Lâm Nhã Nam lúc ấy cũng chẳng hiểu bà ta đang nóigì. Một tuần trước, hai người chat với nhau trên QQ vẫn còn rất quấn quýt,tương tư, yêu nhau sâu đậm. Nếu như anh ấy xin nghỉ việc, thì người đầu tiênanh thông báo phải là cô, họ yêu nhau thắm thiết đến vậy mà. Tưởng rằng ngườiđàn bà trung niên ấy nghe nhầm, Lâm Nhã Nam hỏi lại: “Cháu là bạn gái của anhLâm Vĩnh Khang, cháu đến tìm anh ấy, cô có thể cho cháu biết anh ấy bây giờđang ở đâu không ạ?”

“Chẳng phải tôi đã nói cho cô là anh ấy đi Anh rồihay sao?”

Lần này, Lâm Nhã Nam khẳng định người đàn bà đókhông phải đang nói đùa với mình.

“Đi Anh?”

“Anh ấy xin nghỉ việc cả nửa năm nay rồi?”

“Xin nghỉ việc?” Không phải là nghi hoặc, mà là hếtkinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Cô lẩm bẩm: “Sao có thể thế được? Không lẽanh ấy cũng muốn ình một sự bất ngờ thú vị nên đã chuẩn bị hết tất cả mọithứ, chỉ đợi một cuộc điện thoại là sẽ đưa mình sang Anh, đó cũng không phải làchuyện không thể xảy ra!”

“Cô là bạn gái của anh ấy khi còn du học bên Anhsao? Sao thế, anh ấy chưa tìm cô à?”

“Anh ấy có bạn gái ở nước Anh?”

“Vậy cô không phải là bạn gái bên Anh của anh ấy, thếcô là bạn gái ở đâu của anh ấy?”

Người đàn bà trung niên ấy biết là mình đã nói lỡ lờinên mặc kệ Lâm Nhã Nam, chỉ chú tâm vào đọc báo, làm ra vẻ lạnh lùng không muốnquan tâm nhiều đến chuyện riêng của người khác vậy.

Lần này, Lâm Nhã Nam không phải là hét mà là khóc rốnglên. Trong văn phòng còn có nhiều người khác, tất cả mọi người đều nhìn về phíacô. Không thể nào! Sao anh ta lại có thể có bạn gái được? Tiếng khóc bỗng dưngtắt lịm, cô đưa tay lên lay lay cánh tay người đàn bà trung niên: “Cháu mới làbạn gái của anh ấy.”

Người đàn bà lúc trưa tỏ vẻ chẳng lấy gì làm lạ,nhưng cũng nửa tin nửa ngờ nhìn cô, lắc lắc đầu rồi tự nói một câu: “Thật chẳnghiểu nổi tuổi trẻ chúng mày bây giờ suy nghĩ và hành động thế nào!”

Mọi người kinh ngạc há hốc mồm.

“Anh ấy sao lại đi Anh chứ? Tại sao lại đi Anh? Là đểtránh mặt cháu sao?”

Lâm Nhã Nam không biết lấy đâu ra nhiều câu hỏi đếnthế, cô phải hỏi đến ngọn đến ngành, không hỏi đến đầu đến đũa thì biết làm thếnào? Người đàn bà trung niên nhìn cô có vẻ không phải là loại con gái phong trầnngoài xã hội nên tiết lộ cho cô một số điều, Lâm Vĩnh Khang ở cơ quan là giám đốctài vụ, tham ô một khoản công quỹ, bị phát hiện. Anh ta đã trả lại hết tiền chocơ quan không thiếu một xu, cơ quan cũng không truy cứu trách nhiệm hình sự nữa,chỉ khai trừ anh ta thôi. Bạn gái anh ta ở bên Anh, nên anh ta đã ra nước ngoàirồi.

Lâm Nhã Nam còn có thể nói gì được nữa chứ?

Cô đã bị Lâm Vĩnh Khang đùa cợt. Lúc đi, những ngườitrong ký túc xá đều chúc phúc cho cô, còn hy vọng bạn trai cô ở Bắc Kinh sẽ tìm ột chỗ để vào được công ty lớn. Bây giờ thì tốt rồi, chính mình bị rơi vàocảnh cơm không no áo không ấm thì không nói, còn bị lừa gạt tình cảm. Trái timcô như muốn chết lặng. Cô không biết mình đã xuống tầng dưới như thế nào, đầuóc trống rỗng.

Lúc đi Bắc Kinh, cô chỉ mang theo một ít tiền đi đường.Mẹ muốn gửi tiền cho cô, nhưng cô đã từ chối, nói là chỉ cần đủ tiền đi BắcKinh là được, cô còn bảo mẹ để tiền lại. Dù sao, bốn năm nay cô đều tiêu tiền củamẹ, trong lòng cũng thấy ngại. Bây giờ tìm được một người bạn trai vừa đẹp traivừa có khả năng kiếm tiền, bất luận là đối với mẹ hay đối với bản thân mình, đềulà một chuyện rất vẻ vang. Thấy cô nói vậy, mẹ cũng không gửi tiền cho cô nữa.Lần này thì tốt rồi, ngay cả tiền về nhà cũng không đủ.

Vẫn còn tiền lên mạng, cô kiên quyết phải tìm bằngđược Lâm Vĩnh Khang. Bị anh ta đá như thế, cô không thể cam tâm tình nguyện được.Nhưng cái hình ảnh hiển thị luôn sáng đèn trên QQ của anh ta đã biến mất, cô chờcả một ngày, cũng không thấy xuất hiện.

Tính toán như thần!

Lâm Nhã Nam ngoài việc khóc lóc ra còn có thể làm gìđược nữa? Vào ở một nhà nghỉ nhỏ, bà chủ ngày đầu tiên đã phát hiện ra sự bấtthường của Lâm Nhã Nam. Thêm vào đó, hai ngày chưa bước ra khỏi phòng, nhânviên phục vụ đi qua hai lần cũng không thấy ai mở cửa phòng ra, bà chủ sợ đến nỗiphải gọi 110 để cứu trợ. Cảnh sát phá cửa xông vào, không thể nào gọi Lâm NhãNam tỉnh dậy được. Bà chủ nhà nghỉ bị dọa đến mức khóc rống lên, nếu như xảy raán mạng, thì bà ta chắc chỉ có nước khuynh gia bại sản mà thôi!

Xe cấp cứu vội đến, hóa ra cô ấy đã uống một trămviên thuốc ngủ, đến bệnh viện rửa dạ dày, truyền mấy chai dịch là ổn. Người thìổn rồi, nhưng tiền nợ bệnh viện lên đến hơn nghìn tệ, phải làm thế nào đây?Cũng may là trời không phụ lòng người, sau khi nghe xong câu chuyện của cô, cảnhsát đã thanh toán hết tiền viện phí cho cô, lại mua vé cho cô trở về Thanh Đảo,một chuyến du lịch tình yêu lãng mạn đến đây là kết thúc.

Lâm Nhã Nam người thì đã trở về rồi, nhưng tinh thầnvà linh hồn của cô vẫn chưa về. Ngoài việc ngủ ra thì vẫn là ngủ, mọi người bảovệ cô như bảo vệ quốc bảo gấu trúc vậy.

Haizz! Tình yêu, luôn là kẻ vừa sát thương con người,vừa lý lẽ hùng hồn! Chẳng ai làm gì được nó cả.

Chỉ có tình yêu của Thẩm Anh Xuân vẫn được coi làhoàn chỉnh. Tuy giữa cô ta với Đường Lý Dục cũng có trục trặc, nhưng cũng đượccoi như là vượt qua được phong ba bão táp. Thẩm Anh Xuân tạm thời chưa có ý địnhtrở về Mỹ, có một công ty châu Á xuyên quốc gia đặt trụ sở chính tại Thanh Đảo,Tổng giám đốc công ty đó sau khi xem xong hồ sơ lý lịch của Thẩm Anh Xuân, luôncố gắng mời cô gia nhập vào công ty, không cần thời gian thử việc, mức lươngtrung bình một trăm nghìn tệ một năm, không tính các khoản ưu đãi khác. Chuyệnnày đối với Thẩm Anh Xuân là một chuyện mang tính lịch sự. Cô cảm thấy cuốicùng cũng không cần dựa vào bố mẹ mà vẫn kiếm được rất nhiều tiền. Cô gọi điệncho bố mẹ đầu tiên, bố mẹ cô ngoài việc chúc mừng cô ra còn khen con gái mìnhlà tài giỏi, đã lớn khôn rồi.

Đường Lý Dục cũng vui thay cho Thẩm Anh Xuân, tìnhyêu của họ cũng coi như bước sang một bước ngoặt mới. Đường Lý Dục đã từ bỏchuyên ngành tài chính tiền tệ để đến một tòa soạn báo vừa được thành lập ở TếNam đặt tại Thanh Đảo và bắt đầu giai đoạn thử việc.

Thà nói là mẫn cảm còn hơn nói là giác quan thứ sáu.Thẩm Anh Xuân luôn đắm chìm trong niềm vui của lần đầu được thành công, tấtnhiên là sẽ không chú ý đến sự thay đổi nho nhỏ trong sâu thẳm trái tim ĐườngLý Dục.

Thẩm Anh Xuân rất nhanh đã hòa nhập vào với công việc.Hễ có thời gian rảnh rỗi, ngoài việc viết luận văn kinh tế ra, thỉnh thoảng côcũng cùng Lâm Nhã Nam đi dạo, còn giúp cô liên hệ với một công ty có vốn đầu tưnước ngoài, làm công việc của một cô thư ký hành chính. Lâm Nhã Nam không thíchcông việc này, không phải là công việc không tốt, là do tính cách con người côkhông thích hợp với cái kiểu phải giao tiếp với những người có máu dê. Nhưngtrước mắt lại chưa tìm được việc, tiền ăn còn khó khăn, nên cô chỉ còn cáchnghe theo sự sắp xếp của Thẩm Anh Xuân, đi làm ở công ty đó.

Thẩm Anh Xuân thì như cá gặp nước.

Thương trường này dường như là để chuyên thiết kếcho những người có tính cách như cô. Bộ phận mà cô làm là thương mại quốc tế,cũng chính là bộ phận giao dịch Trung – Mỹ. Vốn xuất thân từ ngành tài chính tiềntệ, nói trắng ra, thì đây là một chuyên ngành dạy người ta cách kiếm tiền, cũngchính là ngành mà cô thích. Thói quen, sở thích, lại cộng thêm chức vụ, được trờiưu đãi như vậy rất dễ khiến người ta làm nên thành tích trong một khoảng thờigian ngắn nhất. Vì thế, Thẩm Anh Xuân vừa vào đến công ty tháng thứ hai, đãgiúp công ty ký thành công một hợp đồng trị giá hai triệu đô la Mỹ. Trong bữatiệc chúc mừng, ngài Power – Giám đốc khu vực Trung Hoa đại lục – đã dùng tiếngTrung không mấy lưu loát của mình tuyên bố thăng cấp cho cô.

Còn Thẩm Anh Xuân không hề tỏ vẻ dương dương tự đắc.Cố tỏ ra vẻ khiêm tốn, đây là đặc tính tốt mà cô kế thừa của mẹ từ nhỏ.

Còn về đời sống tình yêu, không phải như sự nghiệp,không phải là bạn muốn như thế nào thì sẽ được như thế ấy, còn phải để ý đến cảmgiác của người kia nữa. Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục rangoài thuê nhà ở, sống chung với nhau một cách đàng hoàng trong thế giới riêngcủa hai người.

Thẩm Anh Xuân chuẩn bị mượn tiền bố mẹ. Cô muốn muamột căn nhà mà không cần trả góp, nhưng Đường Lý Dục lại không cảm thấy vì sắpcó một ngôi nhà riêng của mình mà vui vẻ. Bởi vì anh muốn dùng tiền của chínhmình kiếm được để mua nhà, chứ không phải là tiền của bố mẹ cô ấy. Dùng tiền củahọ khiến anh có cảm giác tự ti và bị lệ thuộc.

Vì chuyện này, mà hai người hễ cứ nhắc đến chuyệnnhà cửa là lại cãi nhau đến không dứt ra được.

Thẩm Anh Xuân có lý do của cô, nhà thuê thì quá cũ,cô sống không quen còn nhà đẹp hơn thì tiền thuê quá đắt. Quan trọng nhất là côkhông thể sắp xếp, bố trí phòng theo tưởng tượng của mình, chủ nhà không đồngý. Cuộc sống chất lượng tốt thì phải là có một ngôi nhà to mà mình thích mặt tiềnthì hướng ra biển, còn sau lưng thì dựa vào núi.

Đường Lý Dục muốn chứng minh về điểm này. Anh là đànông, anh muốn nuôi gia đình, muốn cho cô và gia đình cô một minh chứng có sứcthuyết phục. Anh muốn dựa vào năng lực của chính mình để có thể mang lại cuộc sốnghạnh phúc cho cô con gái quen sống trong nhung lụa của họ. Cái suy nghĩ này, từlúc họ bắt đầu quen nhau đến giờ, anh không có cơ hội để phát huy tài năng. Bâygiờ, cơ hội ấy đến rồi, anh sẽ không bỏ qua suy nghĩ này.

“Lòng tự trọng của anh quan trọng hay chất lượng cuộcsống quan trọng?”

“Cho anh thêm thời gian năm năm nữa, Anh Xuân! Anhnhất định có thể thỏa mãn được ý nguyện của em.”

“Năm năm ư? Em không còn trẻ nữa, tuổi trẻ có hạn, tạisao em luôn phải nghĩ đến cảm giác của anh, còn anh lại chưa bao giờ đứng ở gócđộ của em mà nghĩ vậy? Đường Lý Dục, chúng ta cãi nhau như vậy có tác dụng gìđâu? Huống hồ với cái mức lương tháng mấy nghìn tệ của anh, đợi đến lúc đủ tiềnđã là mùa quýt rồi? Em mệt mỏi lắm rồi, em không muốn nói chuyện này với anh nữa.”

Một tiếng “tạch”, Thẩm Anh Xuân dùng sức ấn tắt côngtắc đèn ngủ, mọi thứ bỗng rơi vào cảnh đen tối.

Họ quay người đi, lưng đối lưng, ai ngủ phận người ấy.Chiếc giường rộng rãi vốn là nơi để da thịt quấn vào nhau, nhưng ở giữa bỗng cóthêm một kẽ hở rất lớn.

Màn đêm tĩnh lặng. Căn phòng tĩnh lặng. Còn trái timhọ cũng tĩnh lặng như thời khắc đêm tối này sao?

Công sức của bốn năm đại học trong nháy mắt đã kếtthúc rồi. Giống như buổi khiêu vũ tan hội vậy, bắt đầu với sự hoa mỹ và kếtthúc bởi sự nhốn nháo lộn xộn. Đây sao lại không phải là sự miêu tả chân thực củatuổi trẻ và cuộc đời chứ?

Mất đi rồi mới biết lưu luyến.

Còn với cuộc sống hiện thực, những thứ khiến ngườita luôn tưởng là một chiếc áo dài hoa mỹ lại bâu đầy những con rận, không phảilà gặp những chuyện không như ý thì cũng là luôn có sự tiếc nuối thế này thếkia. Thẩm Anh Xuân và Đường Lý Dục là một đôi thần tiên khiến người ta ngưỡng mộnhư vậy cũng thường xuyên cãi vả nhau vì sự bế tắc của cuộc sống.

Giống như Lâm Nhã Nam, trong lòng cô làm sao có thểquên đi mối tình đó, một nỗi đau khắc cốt ghi tâm? Cô thề rằng sẽ ở vậy màkhông lập gia đình, nhưng cũng phải tìm bằng được Lâm Vĩnh Khang, vì anh ta cònnợ cô một lời giải thích.

Không yêu, tại sao anh ta lại tìm đến cô? Yêu, tạisao lại gây tổn thương cho cô?

Cô phải moi tim của anh ta ra, phải xem kỹ xem, anhta đã từng yêu cô hay là từ trước đến nay chưa từng yêu? Anh ấy đã từng yêu rồisau đó hối hận, hay là sự từ bỏ bất đắc dĩ? Rồi sau đó cô sẽ tìm đủ mọi cách đểkhiến anh ta yêu cô, khi anh ta đã yêu cô rồi, thì cô sẽ lại đá anh ta một cáchtàn nhẫn, như đá một con chó ghẻ vậy.

Để anh ta nếm thử mùi vị đau khổ khi bị bỏ rơi, sựbơ vơ khi bị tổn thương, nỗi đau của con tim tan nát, sự mờ mịt của một tráitim trống rỗng.

Chỉ có điều là, nỗi đau mà anh dành cho cô, sự tổnthương đến khắc cốt ghi tâm mà anh dành cho cô, biết đi đâu để hoàn trả lại choanh đây?

Cả đời này, còn có cơ hội để trả lại cho anh không?

Loading...

Xem tiếp: Chương 21

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Kim Sơn Hồ Điệp

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Thục nữ mất hồn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 18