Gửi Người Tôi Yêu Chương 21 .5
Chương trước: Chương 21
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 21 part 2
Cô nhìn anh đầy nghi hoặc, nước mắt giàn giụa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, gió mùa hạ, có một chútmùi hoa thơm nhè nhẹ, ánh sao lấp lánh chiếu sáng.
“Không!” Hứa An Ly nói một cách dứt khoát.
“Không phải là em mềm lòng, mà là bởi vì trong lòngem, trong những ngày anh em mình quen nhau, thực ra em đã sớm yêu anh rồi…”
Tần Ca thảng thốt nhìn Hứa An Ly.
“Anh không tin sao?” Hứa An Ly quay người lại, mặt đầynước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trái tim Tần Ca quặn thắt lại. Tại sao không phải làtrước kia mà là bây giờ?
Sau đó, anh từ từ quay người, đây là cách từ biệt tốtnhất. Anh tình nguyện dùng cách này để ra đi. Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi,hương hoa vẫn phảng phất bay.
Trái tim hai người đập chậm đến mức họ có thể nghethấy tiếng tim đập của nhau. Hứa An Ly chạy lại, chặn trước mặt anh, cô tiếp tụcnói: “Trước đây do em quá tham lam và ích kỷ, em cũng ghét chính bản thân emnhư vậy, cũng muốn thay đổi chính mình. Đã từng, đối diện với sự chân thành củaanh, em không dám chấp nhận là bởi vì em không mang lại cho anh hạnh phúc màanh mong muốn. Bây giờ em thấy em có thể mang lại cho anh niềm hạnh phúc mà anhcần. Còn nhớ anh đã từng hỏi em, nếu như anh ta đã kết hôn với người con gáikhác, thì em sẽ vẫn thích anh ta chứ?”
Tần Ca không nói gì, đứng ngây người ra nhìn Hứa AnLy.
“Em nói, em vẫn thích.”
Tiếng lá cây kêu xào xạc, tất cả đều yên lặng.
Môi Tần Ca động đậy. Giây phút ấy, ngoài im lặng ravẫn chỉ là im lặng.
“Nhưng bây giờ em cho anh biết, em sẽ không thích nữa.”
Khoảng cách rất gần, Tần Ca vẫn nhìn thẳng vào mặt HứaAn Ly, không biết phải nói gì.
Lặng lẽ… Anh nhìn cô. Cô cũng nhìn anh.
Đêm vắng, chỉ có anh và cô, dường như trong cái thếgiới này cũng chỉ còn lại cô và anh, cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lờinào, cũng không chớp mắt. Một chú chim đang bay tới, bay lui, tìm đường về tổ ấmcủa nó.
Sau một hồi lâu nhìn nhau, nhưng với Tần Ca lại nhưtiếng sét ngang tai. Anh nhắm mắt lại, cơ thể có một chút run run. Lồng ngựcanh từng trận, từng trận đau xuất hiện. Màn đêm tĩnh lặng, một hồi lâu, anh runrun mở mắt ra.
“An Ly, anh không muốn em miễn cưỡng chấp nhận đâu,anh đã…” Tần Ca vẫn chưa nói xong, Hứa An Ly đã cắt ngang lời anh: “Không có!”Hứa An Ly lại nắm chặt tay anh một lần nữa.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, lẽ nào anh ấylại không tin sao?
Tần Ca quan sát Hứa An Ly. Dường như anh đang quansát xem lời của cô nói là thật hay giả. Nhưng dù thế nào thì cũng quá muộn mấtrồi, tất cả giờ đã trở thành quá khứ. Lần này, Tần Ca quay về là để từ biệt,quyết định bắt đầu cuộc sống mới ở Bắc Kinh. Anh cũng muốn nói cho Hứa An Ly biết,cái công ty phát hành băng đĩa đó đã sắp xếp bạn gái cho anh thật hoàn hảo. Anhđã suy nghĩ đến chuyện này và cũng thật lòng qua lại với cô gái kia một thờigian rồi. Còn nhớ anh đã từng nói với Hứa An Ly rằng sau này bất kể trái timngười nào “có chủ” cũng đều phải nói cho người kia biết. Anh sẽ không thất hứa.Còn Hứa An Ly, cô đã sớm quen với các cuộc hẹn như thế của Tần Ca, quen với sựphong trần vội vàng đến của anh, ăn một bữa cơm, rồi lại phải đi.
Khi Hứa An Ly nắm chặt tay Tần Ca, trái tim anh nhưtrở nên loạn nhịp. Chỉ có hai từ, có và không. Nếu như là trước đây, anh sẽkhông hề có một chút do dự nào. Nhưng bây giờ, cái có và không của anh đều là sựphản bội, là gây tổn thương ột người khác. Mà cả hai anh em đều muốn bảo vệ.Làm thế nào? Làm thế nào? Phải làm thế nào đây!
Tận sâu trong đáy lòng anh có nhói lên một nỗi đau hỗnloạn. Anh do dự nhìn Hứa An Ly. Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói: “Xin lỗi, AnLy!”
“Anh không tin lời em nói là thật à?”
“Anh đã không còn muốn… yêu em nữa.” Anh rất khókhăn để nói ra điều đó.
“Anh sợ em không thể mang lại hạnh phúc cho anh?”
“Điều đó không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
“Em biết anh chờ đợi quá lâu, giống như trẻ con mongchờ được ăn một chiếc kẹo nhưng mãi vẫn chưa được ăn, đợi đến lúc ăn được thìđã không còn cảm giác vui mừng thích thú như ban đầu nữa, phải vậy không?”
“Anh…”
Hứa An Ly ôm phía sau anh, hai tay từ trên vai anhtrượt xuống eo, áp gương mặt đang đầy nước mắt của cô vào lưng anh. Ôm rất chặt,không để cho Tần Ca thở nữa.
Tần Ca cứ đứng ngây người ra, im lặng, không một tiếngđộng. Trong lòng anh thầm nghĩ: Hứa An Ly, em là nhân chứng cho tuổi trẻ thất bạicủa anh.
Nếu như cứ thế mà chia tay, anh sẽ không có gì để hốihận, nhưng em lại đột nhiên nói với anh trong trường hợp vướng víu thế này,không thể phân biệt được ai đúng ai sai. Sở dĩ Tần Ca đi Bắc Kinh mà từ bỏ côngviệc ở đài truyền hình đã được sắp xếp xong, một phần rất lớn là vì anh muốn chứngminh có phải có thể thực sự từ bỏ được tình yêu anh dành cho cô bao năm qua haykhông. Nếu như từ bỏ, có phải thực sự là rất đau khổ hay không.
Tần Ca lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, giống như ánh mắt đãtừng nhìn cô.
Rất lâu sau, Hứa An Ly bỗng nói: “Em luôn luôn thửthích anh, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Nhưng em sẽ thích anh được bao lâu?” Câu nói đang địnhthốt ra từ trong lòng Tần Ca lại bị anh vĩnh viễn ngăn lại nơi lồng ngực.
Tần Ca chỉ đứng như người máy mà ôm cô. Cơ thể cô vừamềm mại vừa ngọt ngào, gương mặt trắng như trứng bóc của cô, mái tóc, cơ thể,nước da, tất cả đều toát ra một mùi hương thơm dễ chịu, được anh ôm vào lòng.
Im lặng một hồi lâu, môi cô dần dần đưa tới, cắn chặtlấy môi anh.
Tần Ca cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa,anh tưởng rằng hai người sẽ cứ thế mà rời xa. Nhưng trong cái khoảnh khắc môicô chạm vào môi anh, anh đã cúi người xuống và cắn chặt lấy môi cô.
Cô ngậm chặt môi anh, nhìn anh. Anh cũng ngậm chặtmôi cô, rồi nhìn cô.
Giống như lần đầu tiên vậy, anh hôn cô một cách sayđắm mà không cần để ý đến cái gì khác.
Bỗng nhiên, cô lại đẩy mạnh anh ra.
Anh mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Bây giờ, người nắmgiữ thế cục là cô chứ không phải anh.
“Đợi em thêm một năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn.”
Từ khi Tần Ca đi Bắc Kinh, hai người chưa từng có mộtlần ở bên cạnh nhau hẳn hoi. Mọi lần đều là anh vội vàng đến, rồi lại vội vàngđi. Tình yêu cần sự giao lưu, cần ở bên nhau nói chuyện, cần sự gần gũi của dathịt, cũng cần phải cãi nhau.
***
Nhà nghỉ nằm ngay bên cạnh trường, không to lắm,nhưng rất sạch sẽ, bên trong có phòng cho các đôi yêu nhau. Thực ra, đa sốkhách ở đây đều là sinh viên năm thứ tư của trường, chủ nhà nghỉ cũng biết rấtrõ nên chỉ cần viết tên vào sổ đăng ký là có thể dễ dàng lấy được một phòng. Chỉcó điều, cái giây phút lấy được chìa khóa ấy, Hứa An Ly vẫn cảm thấy ngại ngùngđến đỏ mặt, cô nhanh chóng bước lên tầng, mở cửa phòng 206. Một chiếc giườngđôi rộng rãi chiếm cả diện tích của căn phòng, còn có một chiếc ti vi, một chiếcghế sô pha, thiết kế rất đơn giản.
Ga giường vừa thay xong, còn tỏa ra mùi hương thơmnhẹ của mùi nước xả vải.
Tuy là sự chủ động của Hứa An Ly, nhưng trên mặt côvẫn có một chút nhếch nhác khốn khổ. Đưa tay lên nhẹ nhàng đóng cửa, cô tiến vềphía Tần Ca.
Chính là đêm nay, có ánh trăng làm chứng, cô sẽ choanh một đáp án.
Tần Ca ngắm nhìn nét mặt thuần khiết như sương mai củaHứa An Ly, lần đầu tiên không biết phải làm sao. Hàng mi đen dài của cô hơi runlên dưới cái nhìn của anh.
“Em muốn anh hãy nhớ đến ánh trăng của đêm nay, nólà ánh trăng sáng nhất trong cuộc đời em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, cô nói.
Là cô ấy chủ động. Vì vậy, cô chủ động hôn anh mộtcách say đắm trước.
Đèn đầu giường vẫn sáng. Ánh đèn màu hồng, điều hòa ấmáp, tâm trạng màu vàng, Hứa An Ly nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Tần Ca, anhđang dùng ánh mắt lạ lùng nhìn cô. Khi cái đau truyền đến cho cô, cũng là lúcmà hai người đã quấn chặt vào nhau đến mức không thể tách rời.
Hứa An Ly đã khóc. Cuối cùng cô đã trao tất cả cho TầnCa. Cho dù lúc đó, ngoài cảm giác đau ra, không còn gì nữa. Nhưng cô đã từ mộtcô gái mà trở thành một người đàn bà. Sau này, cô sẽ nếm thử cảm giác đau đớnvà khoái lạc khác nhau mà cơ thể của đàn ông mang lại cho cô một cách thườngxuyên giống như cơm bữa vậy. Nhưng một người đàn bà sẽ không bao giờ quên đượcngười đàn ông đầu tiên của mình, cho dù là yêu hay không yêu. Cô nghĩ, cơ thể đãquấn chặt vào nhau không thể phân rời, thì tâm hồn cũng sẽ ở bên nhau.
Cô làm sao có thể quên được anh? Tần Ca của cô,trong ánh đèn màu hồng, hồi hộp mà lo sợ. Lại có một chút bối rối, trên trántoàn là mồ hôi. Còn cuộc đời anh, có phải cũng ghi nhớ cô trong cái khoảnh khắcđáng nhớ ấy?
Khi trời sáng, khi Tần Ca còn đang mơ màng, cô đãthì thầm vào tai anh: “Em đã là của anh rồi, anh không cần phải lo nữa nhé.”
Mệt nhoài một đêm, cô ngủ ngon lành trong vòng tay củaanh.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng chỉ có tình yêu,luôn tồn tại song song với nó là những bi kịch và hài kịch.
Trải qua hơn bốn năm yêu nhau mặn nồng, Đường Lý Dụcvà Thẩm Anh Xuân bắt đầu bước vào cuộc sống thực tế, đã bước ra khỏi sự ngượngngùng và u ám, mà thay vào đó là sự cọ xát của những chuyện nhỏ nhặt mà cuộc sốngchung đem lại.
Đặc biệt là vấn đề nhà cửa luôn luôn khiến cho cuộcsống tình yêu của họ trong trạng thái chiến tranh. Thẩm Anh Xuân đã đề xuất đếnchuyện kết hôn với Đường Lý Dục, nhưng cô bây giờ mang hộ chiếu Mỹ, kết hôn tấtnhiên sẽ kinh động đến mẹ cô. Hơn nữa, quan trọng nhất là Đường Lý Dục không muốndùng tiền của Thẩm Anh Xuân, anh muốn dùng chính năng lực của mình để mua chocô một ngôi nhà to. Theo cách nhìn của anh, dù cô và bố mẹ cô có nhiều tiền đếnđâu cũng chẳng liên quan gì đến anh. Vì vậy chuyện hôn nhân anh cũng tạm gác lại,anh chuẩn bị sang năm vay tiền ngân hàng để mua nhà.
Thẩm Anh Xuân cho rằng Đường Lý Dục không cần thiếtphải vì một chút lòng tự trọng mà khiến cho cuộc sống trở nên chật vật hơn, tựtrọng có tác dụng gì chứ? Là tiền tiêu? Hay là nhà để ở?
Nếu như vì lòng tự trọng, ban đầu anh đã không nên ởbên cạnh cô, bây giờ lại nói đến lòng tự trọng thì có tác dụng gì chứ? Thực tếlà tàn khốc, không có một chút giả tạo nào, bước ra cửa mà không có xe thì tốtnhất đừng bước ra ngoài nữa. Về nhà mà không có nhà thì không có cảm giác antoàn, cũng không giống nhà. Vào siêu thị mà không quẹt được thẻ thì cũng đồngnghĩa với việc chi tiêu thất bại. Trước đây, Thẩm Anh Xuân chưa từng phát hiệnra Đường Lý Dục là một người cố chấp như thế. Vì chút chuyện nhỏ như vậy mà cảngày họ cứ cãi qua cãi lại. Một Đường Lý Dục nho nhã, lãng mạn và ôn hòa mà trướcđây cô đã từng quen bỗng trở nên ngang ngạnh.
“Đường Lý Dục! Sao anh lại trở nên tính khí trẻ connhư thế? Nếu như anh quan tâm đến em, thì đừng có mang cái lòng tự trọng để nóichuyện với em!” Sau khi ăn cơm xong, hai người không nói với nhau câu nào, ThẩmAnh Xuân vứt đũa xuống, nếu không thể hiện cái sự tức giận ra mặt, thì cô sẽphát điên lên mất! Vì thế mà cô đã quẳng cho anh một câu như vậy khi đang giậntím tái mặt mày.
Đường Lý Dục vùng đứng dậy: “Nếu em yêu anh, thì xinem hãy tôn trọng anh! Thẩm Anh Xuân, trước đây đều là anh nghĩ đến cảm giác củaem. Bây giờ, anh hy vọng, em cũng nên đặt vào địa vị của anh mà suy nghĩ đến cảmgiác của anh, được không? Coi như anh xin em đấy! Chúng ta đừng vì chuyện nàymà cãi nhau nữa. Anh không muốn mẹ em coi thường anh, cũng không hy vọng cô congái yêu quý của bà phải chịu ấm ức vì anh, cho nên anh chỉ có thể làm như vậythôi!”
“Được, vậy thì anh hãy sống với cái lòng tự trọng củaanh đi, hãy coi lòng tự trọng của anh như biệt thự, như xe hơi, như vinh hoaphú quý, như vợ, như sự thành công, được rồi chứ?”
“Thẩm Anh Xuân, em… em quả là không có lý lẽ gì cả!”
“Em không có lý lẽ gì, được! Hồ ly cuối cùng cũng lộđuôi ra ngoài, Đường Lý Dục, đừng dùng cách hoãn kết hôn, hoãn mua nhà, vừa muốncó giang sơn, lại vừa muốn có người đẹp, e rằng anh còn có mục đích khác”
“Cô!”
“Tôi cái gì? Tôi đã nói đúng tim đen của anh phảikhông?”
Đường Lý Dục tức giận đẩy cửa bước ra ngoài.
Thẩm Anh Xuân tất nhiên là muốn Đường Lý Dục cùngnhau đi sang Mỹ, đó là bến đỗ tốt nhất của họ và là kết cục hay nhất.
Nhưng Đường Lý Dục không muốn. Không! Anh đã từng muốn,muốn đi để thi thố tài năng một chút với bọn Mỹ kiêu ngạo, thể hiện cái sự hiênngang của bậc trượng phu, sự tài giỏi của đàn ông Trung Quốc. Nhưng khoảng thờigian sau khi tốt nghiệp này, suy nghĩ của anh dường như thay đổi rất lớn, tạisao lại phải đi Mỹ? Không đi Mỹ thì sẽ không mở mày mở mặt được hay sao? Còn nữa,nếu như anh thật sự đi Mỹ, để lại một mình mẹ ở trong nước, anh sẽ không yêntâm. Sức khỏe của mẹ không tốt, những năm trước, bà có cơ hội để đi bước nữa,nhưng lại sợ bố dượng đối xử với con trai không tốt, người cũng già đi nhiều, lạikhông muốn tìm thêm bạn đời, bà chỉ muốn con trai kết hôn, rồi dọn đến sốngchung.
Rất nhiều vấn đề thực tế khiến cho tư duy của ĐườngLý Dục thay đổi. Đợt này lại luôn cãi nhau với Thẩm Anh Xuân, chính anh cũngkhông hiểu vì sao lại cãi nhau, cứ mở miệng ra, là đã thấy hỏa khí rất lớn giữahai người. Sau mỗi lần cãi vã anh lại vô cùng hối hận. Anh không muốn biến cuộcsống của hai người trở nên khói lửa ngút trời như thế. Vì vậy, thời gian này,anh rất ít khi vừa tan sở là về nhà ngay, anh thà làm thêm giờ còn hơn là vềnhà sớm. Rất phiền. Hôm trước, có một người bạn làm cùng ngành ở Bắc Kinh đếncông tác, Đường Lý Dục luôn đi cùng bạn, đó cũng được coi như là một sự giảithoát nhất thời. Tối mai, người bạn làm cùng ngành sẽ trở về Bắc Kinh, Đường LýDục đã mua vé cho anh ta, phải đến bến xe đưa tiễn.
Còn nhớ lúc mới vào công ty thực tập, một buổi trưacó một nữ đồng nghiệp nói với Đường Lý Dục rằng thực tế cuộc sống là viên thuốcdập tắt tình yêu. Đường Lý Dục đã từng dùng hàng đống lý lẽ để phản pháo lạichị ta. Nhưng bây giờ anh đã thấu hiểu lời nói chân thực của chị ấy.
Khi còn trẻ, anh đã ngờ nghệch cho rằng tình yêu chỉlà chuyện của hai người, không liên quan gì đến chuyện tiền bạc, môi trường, bốicảnh gia đình, cho rằng tình yêu là sự đồng điệu và thơm ngát của tâm hồn. Saukhi lớn lên mới biết, hoàn toàn không phải như vậy.
***
Tần Ca tối thứ hai mới rời khỏi trường trở vế BắcKinh, Hứa An Ly đành lặng lẽ tiễn anh ra ga tàu.
Còi tàu kêu dài, tàu sắp khởi hành.
“Tần Ca.” Cảm giác thân quen lại một lần nữa trongsâu thẳm trái tim Hứa An Ly ngóc đầu dậy, vẫn chưa rời xa mà nỗi nhớ đã bắt đầukhởi hành.
“Hứa An Ly.” Tiếng nói vọng lại từ xa, anh tưởng rằnganh không bao giờ được nhìn thấy cô nữa. Tần Ca ra sức đẩy cửa sổ ra, Hứa An Lychạy theo về phía anh.
“Em.” Hứa An Ly đứng ở trước cửa sổ, chỉ nói được mộttừ, tay cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt.
“Em sẽ đi Bắc Kinh cùng anh.”
“Ừm.”
“Tần Ca, em nhớ anh. Anh có nhớ em không?”
“Có chứ.”
“Đừng quên nhớ đến em, Tần Ca.”
“Bảo bối, anh nhớ em, anh luôn nhớ em, nhớ tình yêucủa chúng mình.”
Tàu rời xa dần, Hứa An Ly vẫn cố chạy theo, ra sứcchạy. Chạy ngắn là sở trường của cô, nhưng cô vẫn không theo kịp tốc độ củatàu. Tàu đã tăng tốc, càng ngày càng xa, cuối cùng là biến thành một cái bóng mờmịt, bỏ cô lại phía sau. Cô cũng thôi không chạy theo tàu nữa. Cô cứ đứng đó bấtđộng, nhìn về xa xăm, nhìn về phía chuyến tàu đã biến mất trong tầm mắt, nước mắtnhạt nhòa.
Chuyến tàu đã mang người mà cuối cùng cô có thể hạquyết tâm để thương nhớ ra đi.
Cô đã là người của anh rồi. Ngoài anh ra, cô còn cóthể nhớ ai được nữa chứ? Cuộc đời có quá nhiều sự gặp gỡ tình cờ như thế tạisao không phải là bảy năm về trước?
Khoảng bảy năm trôi qua rồi.
Xem tiếp: Chương 22