Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Gửi Người Tôi Yêu Chương 1 .2

Chương trước: Chương 1



Gửi Người Tôi Yêu - Chương 01 part 2

Cũng không biết sau bao lâu, Hứa An Ly đã mở to đôimắt trong vô thức, nhìn chằm chằm vào đồng xu đang phát ra ánh sáng trong bóngtối. Haizz, mặt chữ, kia không phải là chữ sao? Hóa ra sau một hồi căng thẳng,cô đã nhìn nhầm.

Chữ này, giống như đi tranh cử tổng thống, để rồi cuốicùng, tuy giành được số phiếu bầu tuyệt đối, nhưng cô không có cách nào có thểbiến niềm vui mừng và sợ hãi trong giây lát thành một tiếng cười vô tư sảngkhoái, muốn cười cũng không được! Chuyện này, quá lớn, lớn đến nỗi có thể thaycô quyết định cả quỹ đạo cuộc đời mình. Là khúc cong hay con đường bằng phẳng.Hạnh phúc và không hạnh phúc. Cô không biết … không có ai có thể thấy trướctương lai của mình.

Tuổi thanh xuân giống như làn đường một chiều, chỉcó đường tiến mà không có đường lùi.

Như thể sẽ không có gì nếu cuộc sống con người trởnên giống nhau, cũng không có kiểu giống như thật mà lại là giả, chỉ có mộtcách lựa chọn. Cô nghe thấy một âm thanh vang lên như đang tự nói với mình: “Đừngtrách trăng sáng bất tri li hận khổ. Phá kiền thành điệp, song song phi”

Hứa An Ly dùng sức thở ra một hơi! Cô tự lẩm bẩm:“Làm kén để tự trói buộc, phá kén để biến thành bướm. Nếu như không phá kén, cóthể thành bướm được không? Nếu như không thành bướm, lấy gì để tung cánh màbay? Phá kén chắc chắn là đau rồi…bướm lại lãng mạn, biết đâu?”.

Mấy tối nay, tối nào cô cũng ngây người nhìn lên trầnnhà không chớp mắt, từ tối cho đến sáng, nếu như có thể nhìn xuyên thủng trầnnhà nghĩa là đã tìm ra được lối thoát, không biết ánh mắt của cô có thể tạo rađược bao nhiêu lỗ nhỏ chi chít như những tổ ong? Hứa An Ly vẫn không nhận ra đượccảm giác đó, cô đang cố gắng loại bỏ thứ cảm giác này và nén chặt nó vào mộtgóc sâu khuất nhất trong trái tim. Cô nghĩ, chỉ như vậy, mới không để ngườikhác biết đến. Nhưng cách đó chẳng khác nào như hồ lô trong nước, càng nén chặtbao nhiêu thì càng nổi lên bấy nhiêu, cuối cùng, muốn nén cũng không nén xuốngđược, giống như trái tim của cô đang nổi nênh trên biển nước. Mặc cho sóng nước,thậm chí không có gió, nhưng cũng dập dờn, với vô số làn sóng lăn tăn nổi lên…

Trong bóng tối, cô từ từ nhắm mặt lại. Hãy quên anhta, hãy quên anh ta….

Từ trong đôi mắt của Hứa An Ly có một thứ nhấp nhánhnhư nước đang dần chuyển động, chầm chậm lăn dài xuống. Đó là nước mắt, nhữnggiọt nước mắt trong suốt rõ ràng, mang bao nỗi khát vọng trong sáng của một thiếunữ, nhưng lại không hiểu thế nào là đợi chờ, say sưa ngọt ngào. Như dòng suối,vui vẻ khoan khoái tuôn chảy.

Tít! Tít! âm báo tin nhắn từ con dế yêu của cô bỗngvang lên, sau hai tiếng kêu vang dội trong căn phòng đầy tĩnh mịch, khẽ khàngim tiếng, hiển thị trên màn hình là chữ: Khê

“Vì anh ta đúng không?”

Năm chữ “Vì anh ta đúng không”, làm trái tim của HứaAn Ly lại một lần nữa lỗi nhịp, cảm giác như đang nhảy thẳng đến cổ họng, nhịptim của cô đang nóng dần. Hai má ửng hồng, tựa như hoa anh đào chớm nở vào mùaxuân, phảng phất mùi hương. Ngón tay nhỏ nhắn của cô đang chỉ trên bàn phím,hơi run run, nhảy múa. Trên trán, vì căng thẳng, đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Một chút lòng tin cũng không có, không biết có nhận đượcsự giúp đỡ từ kẻ sẵn sàng chết cho đồng bọn? Nếu cô ta không giúp, rồi cả mẹ cônữa, với tỉ lệ 2:1, cô phải chống đỡ thế nào thì mới được bỏ phiếu thông qua?

Nhưng trong vòng 1 phút, cô vẫn viết ra một chữ “ừ”rồi gửi đi.

Nếu như nhận được sự giúp đỡ từ phía Hà Tiểu Khê,thì Hứa An Ly đã có thêm một đồng minh có thể tin cậy được. Có lẽ có thêm ngườisẽ dễ đối phó với mẹ cô hơn. Trong đêm tối yên tĩnh, hai thiếu nữ nằm trên haichiếc giường của họ, đang dùng ngón cái để bấm tin nhắn trao đổi cho nhau.

“Anh ta quan trọng hơn tớ?”, dòng chữ mang đậm mùithuốc súng.

“Anh ta là anh ta, cậu là cậu”.

“Trọng tình hơn bạn”, sự hờn dỗi mang vẻ quở trách.

Nhìn thấy dòng chữ này, Hứa An Ly không nhịn được cười.Cô biết, trong cơn tức giận đối phương đã tha lỗi ình!

“Cậu đã từng như vậy đúng không?”

“Anh ta cũng yêu cậu như cậu yêu anh ta chứ?”

Đợi một lúc lâu, mới gửi lại.

“Có lẽ là…. đúng vậy”.

“Vì anh ta mà cậu định thôi học ở BW để xin về họccùng trường với anh ta …không được! tớ không thể xa cậu được…”.

“Vừa nãy cậu đã đồng ý, bây giờ lại nuốt lời. Vả lại,nghỉ hè chúng ta có thể gặp nhau mà”.

“Tớ muốn như bạn trai của cậu…..”

Gửi mấy tin nhắn đi, Hà Tiểu Khê có cảm giác khó chịutrong đầu, như có thứ gì đó đang mắc kẹt lại. Không tài nào thở ra một cách khoankhoái, để phá bỏ cái cảm giác bị tắc nghẽn ấy! Một nỗi buồn đang điên đảo trongđầu, làm cho sắc mặt ngây thơ của cô trở nên nhợt nhạt, cô cố gắng cắn chặtmôi, để kìm nén thứ chua chát trong mắt đang dần dần chảy xuống. Nếu tính từ hồicòn học mẫu giáo, tình bạn của họ đã gắn kết hơn 10 năm nay. Nên làm sao nóichia ly là chia ly ngay được.

Hà Tiểu Khê lặng lẽ nằm trên giường.

Cô vốn không phải là một cô gái yếu đuối hay khóc, mắtnhìn lên trần nhà, không còn muốn gửi lại tin nhắn cho Hứa An Ly nữa. Càng nghĩcàng thấy buồn, không kìm nén được, đột nhiên nước mắt cứ lã chã rơi.

Từ nhỏ đến lớn chỉ có Hứa An Ly là bạn thân, là ngườicó thể khiến bộ phận nội tâm mềm mại của Hà Tiểu Khê lộ ra, tỏa ra hơi thở ấmáp. Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống má.

Trước mắt chỉ thấy hiện ra một bức tranh đầy kỉ niệmcủa những tháng ngày còn vui vẻ bên nhau, bức tranh ấy tựa như những đám mây,chuyển động chầm chậm trước ống kính một cách điêu luyện. Hà Tiểu Khê thích đượccùng Hứa An Ly thân thiết gắn bó, thổ lộ mọi chuyện, thích được nghe cô chia sẻnhững bí mật nhỏ, thậm chí còn đỏ mặt, loạn nhịp với cô khi cùng tranh luận anhchàng nào dễ bị dụ dỗ nhất. Nhưng bây giờ, trong dòng lũ của thời gian, họ độtnhiên trưởng thành, đã có bí mật riêng, muốn được đi xa một mình.

Đã từng có tình bạn quan trọng hơn tình yêu. Bây giờtrước sự lựa chọn mới của cô bạn trúc mã, thì tình yêu đã quan trọng hơn tình bạnrồi.

Hà Tiểu Khê cảm thấy nỗi mất mát và bất lực khi tìnhbạn phải chia cắt. Thậm chí cô còn cảm thấy ghen tị với người con trai kia.Cũng không biết từ khi nào, cô đã bật đèn sáng và lôi ra tập ảnh từ nhỏ đến lớn,trong đó có rất nhiều ảnh của cô và Hứa An Ly. Các tư thế đến khung cảnh kiểunào cũng có, lật xem từng trang từng trang một. Giống như một thước phim nghệthuật, đưa cô chầm chậm trở về những năm tháng đã qua.

Vậy mà vẫn còn tấm ảnh chụp chung của hai người từ hồicòn một tuổi. Cho đến tận bây giờ, đó là tấm duy nhất họ chụp khoả thân. Hứa AnLy đã có một lần xem qua tấm ảnh này, gõ lên trán Hà Tiểu Khê và nói: “Á! tư thếvò đầu của cậu thật là chuyên nghiệp, còn bé xíu mà đã phát huy tài năng, nhìncứ như là người mẫu ấy”.

Hà Tiểu Khê đã đáp lại Hứa An Ly: “Cái miệng toetoét của cậu trông thật gớm ghiếc, trên đời này chắc chẳng có đàn ông nào thíchcậu đâu, cậu đúng là một mỹ nhân ngốc nghếch! Một khuôn mặt xinh đẹp thế kia,ôi thật là lãng phí!”

Trong mắt Tiểu Khê lúc này đang lấp lánh những giọtnước dâng tràn và tuôn rơi đầy tiếc nuối. Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Đêm nay, Hứa An Ly cũng không ngủ được. Cô không ngờrằng Hà Tiểu Khê lại ủng hộ cô. Tuy phản đối cô, nhưng cuối cùng Tiểu Khê đã ủnghộ cô một cách miễn cưỡng.

Điều mà Hứa An Ly lo nhất là mẹ. Bao nhiêu năm qua,tất cả mọi việc đều do mẹ thay cô quyết định. Thậm chí mặc quần áo như thế nào,dùng điện thoại của hãng nào, cô đều không có quyền lựa chọn. Lần nào cũng là mẹcô chủ động mua về, không quan tâm cô có thích hay không. Mẹ cô cho rằng, cô chỉcó quyền đón nhận. Hứa An Ly không muốn làm mẹ buồn, cô là một cô con gái ngoan.

Hơn nữa bao nhiêu năm qua, mẹ đã vì cô mà không đibước nữa. Mặc dù cô không hề phản đối chuyện mẹ tái hôn, nhưng bà có lý doriêng. Bà sợ mối quan hệ giữa cha dượng với Hứa An Ly không tốt, sẽ làm ảnh hưởngđến việc thi cử, học hành của cô.

Trong bóng tối, Hứa An Ly lại một lần nữa cầm đồngxu tung lên không trung, nó xoay vài vòng rồi rơi xuống… Lại là mặt “chữ”! Ánhmắt cô dao động trong giây lát rồi bỗng sáng lên như nhìn thấy pháo hoa.

Xin lỗi, đồng chí La Ngọc Mai yêu quý! Nếu đồng chícũng mười bảy tuổi, tôi tin rằng, đồng chí cũng sẽ ủng hộ Hứa An Ly. Nhưng rấttiếc, La Ngọc Mai đã qua tuổi trăng tròn ấy từ lâu lắm rồi.

Cuộc sống quả thật là đáng quý, nhưng giá trị củatình yêu còn cao quý hơn nhiều.

Người đó và mẹ, ai quan trọng hơn? Tình yêu và tìnhmẫu tử, cô không biết phải chọn bên nào?

Khi mới bước chân vào tiểu học, bà La Ngọc Mai đãtruyền cho Hứa An Ly một chân lý rằng nếu không muốn cuộc sống vất vả như mẹ,con nhất định phải thành công trong sự nghiệp.

Vì lý tưởng của mẹ, cô đã cố gắng trong suốt mườihai năm. Trong thời gian ấy, cô luôn là cô con gái ngoan. Bây giờ, cô muốn đượcmột lần trong đời tự quyết định và làm theo ý thích của mình. Cô không phải làbản sao của mẹ, cô muốn được sống theo cách của mình!

Hà Tiểu khê đề xuất kế “tiền trảm hậu tấu”, thực hiệnxong nguyện vọng rồi mới nói ẹ biết. Hứa An Ly cũng muốn như vậy. Nhưngđôi mắt của mẹ quả thực rất tinh tường, chẳng chuyện gì có thể qua được mắt bà.

Than ôi! Từng tiếng thở dài phá tan không gian yêntĩnh.

Thật phiền phức! Ngày mai cô đã phải đến trường đăngký nguyện vọng.

Mùa hè sắp kết thúc, thời tiết không còn nóng nựcnhư trước. Nhưng Hứa An Ly lại cảm thấy oi bức đến ngột ngạt, ở đâu cũng thấynóng. Tính khí của cô cũng dễ nổi nóng hơn. Nói chuyện với ai không thấy vừa ý,là cô lại muốn nổi cáu. Nhất là mẹ, hằng ngày sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiênphải làm là đàm luận với cô về việc đăng ký nguyện vọng, cùng cô mặc sức tưởngtượng đến viễn cảnh tốt nghiệp BW xong sẽ đi du học ở Mỹ hoặc ở Úc. Cô gáiHarvard Lưu Diệc Đình luôn là tấm gương mà bà thường áp dụng để dạy cô.

“Con không phải Lưu Diệc Đình!” Cô phẫn nộ đáp lại.

“Con…” Chết lặng một lúc lâu, bà tức tối đến nỗitoàn thân run rẩy!

La Ngọc Mai ngạc nhiên nhìn con gái. Bởi mười bảynăm nay, đây là lần đầu tiên cô con gái Hứa An Ly dám ngang ngược cãi lại bà!Vì quyết định trọng đại cho tương lai của mình, cô và bà đã cãi nhau một trậnlôi đình.

Hai mẹ con, ai cũng tức đến phát điên!

“Con nói ẹ biết, con không những không phải làLưu Diệc Đình, con cũng không học ở BW gì hết!” Hứa An Ly cũng không biết cô lấydũng khí từ đâu mà có thể nói với mẹ những lời như vậy, mà giọng nói của cô lúcấy còn vang vọng, quả quyết như thể không muốn để lại một khoảng trống nào chosự thương lượng.

La Ngọc Mai không khỏi kinh ngạc! Choáng váng! Tứcgiận! Cơn giận dữ chẳng khác nào một tiếng sét nổ giữa trời quang! Khó mà có thểtưởng tượng được!

Nhà họ Hứa giống như đang xảy ra một trận động đấtvà sóng thần cấp độ mười.

Không biết bà La Ngọc Mai đã bóp vỡ chiếc cốc đang cầmtrong tay từ bao giờ mà máu chảy ra loang lổ. Nhưng lúc đó, bà không hề hay biếtmáu trên tay đang chảy, cũng không có cảm giác đau đớn gì. Bà chỉ cần cô congái trả lời một câu: “Vì sao?”

Nghe thấy câu hỏi phẫn nộ này, Hứa An Ly có vẻ luốngcuống.

“Mẹ muốn con phải trả lời mẹ vì sao?”

“Vì sao? Vì sao mẹ kết hôn? Vì sao mẹ sinh ra con?Vì sao mẹ ly hôn? Người đàn ông vẫn thường xuyên gọi điện ẹ, mẹ có bao giờhỏi vì sao không?”

Hứa An Ly chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nói ra nhữnglời điên rồ như vậy trước mặt mẹ. Đây là lần đầu tiên cô thấy sợ cả chính mình!

Sau khoảnh khắc choáng váng, đầu óc trống rỗng, bàLa Ngọc Mai đã hồi phục được ý thức: “Nếu con khăng khăng cự tuyệt học ở BW,xem như mẹ con ta mất nhau!“

“Được! Là chính mẹ nói đấy nhé, từ nay giữa con và mẹkhông còn tình nghĩa gì nữa.” Sau khi để lại câu nói này ẹ, Hứa An Ly bỏđi.

La Ngọc Mai cảm thấy quyết định của con gái giốngnhư một sự thách thức. Nhưng bà cũng không để mình biến thành một người câm.

“Đứng lại!” La Ngọc Mai hét lên như muốn lôi kẻ vôlý và điên cuồng kia quay lại.

“Việc của con, con tự quyết định! Con không phải làđồ chơi của mẹ! Bao nhiêu năm nay, con luôn phải chịu sự sắp đặt của mẹ, con thấyquá đủ rồi!” Không chờ mẹ tiếp lời, Hứa An Ly đi thẳng về phòng. Rầm! Cô khóatrái cửa lại. Phút chốc, La Ngọc Mai như bị ngăn cách ở một thế giới hoàn toànkhác. Đó là thế giới của riêng bà, một thế giới đã làm bà bất an, đau khổ, lúngtúng và ngơ ngác.

Cách đó ba bước chân, phía bên kia cánh cửa là thếgiới của con gái bà – Hứa An Ly. Chỉ là một cánh cửa, nhưng lúc này, sao bà thấynó xa xăm như thiên đường và địa ngục. Điều đó đã thực sự chứng minh cho câunói: “Trên thế giới này, khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc biển,mà là mẹ đang ở bên cạnh con, nhưng con lại không biết mẹ yêu con đến nhườngnào.”

Đúng vậy, Hứa An Ly đã vứt bỏ tình yêu thương của mẹgiống như vứt bỏ một món đồ đã hết hạn sử dụng. Cô cự tuyệt đối thoại, khôngthèm tranh cãi, giải thích với bà. Cô ghét cái thế giới mà bà luôn cho là đúng.

Sau bao nhiêu năm, Hứa An Ly nhận ra rằng lòng căm hậncủa cô dành cho sự áp đặt của mẹ như ngọn lửa đang rừng rực cháy, muốn dậpnhưng không cách nào dập tắt được. Cả căn nhà như đang chìm vào sự tĩnh lặng dướivực sâu. Tất cả các biện pháp đều đã được áp dụng, La Ngọc Mai chỉ còn nước đitìm cô bạn thân Hà Tiểu Khê của con gái, hy vọng cô ta có thể giúp đỡ.

Hà Tiểu Khê đang bị mâu thuẫn vì điều đó. Cuối cùngcô nhận ra, làm người tốt khó hơn là làm người xấu. Bởi vì giúp đỡ bất kỳ aitrong số họ đều không làm cả cô và người kia vui.

“Dì à, dì muốn Hứa An Ly có cuộc sống vui vẻ hay trởthành công cụ để thay dì thực hiện mong ước của mình?”

La Ngọc Mai thật không ngờ Hà Tiểu Khê lại hỏi mìnhcâu đó. Chỉ trong một đêm, họ trở thành hai người thuộc hai thế giới khác nhau.Khoảng cách giữa hai thế hệ thật khủng khiếp!

“Dì cũng chỉ muốn tốt cho tương lai của nó!” La NgọcMai nén nỗi giận trong lòng.

“Lẽ nào chỉ có học ở những trường danh tiếng thì tiềnđồ và cuộc sống mới tốt hơn? Chỉ cần thi đỗ đại học, chẳng phải các kiến thức đềugiống nhau sao?” Hà Tiểu Khê bẽn lẽn phản bác lại.

“Cuộc sống của người làm bảo mẫu với những người thuộcthành phần tri thức có giống nhau không? Chất lượng cuộc sống của họ có giốngnhau không? Một nữ công nhân và một giáo sư có thể chung một tầng lớp đượckhông? Nói như con, tất cả mọi người không cần phải đi học, dù làm gì thì cũngđều là để sống và tồn tại, chỉ cần không chết đói là được, cần gì phải lãng phítiền của, lại tốn thời gian? Con xem mấy nhà vật lý, nhà hóa học, có phải đại họcThanh Hoa chiếm đa số không?”

“Một người tốt nghiệp đại học Thanh Hoa với một ngườitốt nghiệp ở một trường không có danh tiếng, con thử xem người nào sẽ được cáccông ty tuyển dụng trước? Ai sẽ là người có khả năng được người ta trả ứclương cao? Tại sao các trường danh tiếng đều phải tuyển chọn những học sinh ưutú có thành tích xuất sắc mà không phải là chọn những học sinh có năng lựctrung bình?”

“Hãy nhìn vào tập đoàn Microsoft. Người Trung Quốcđược vào làm ở đó đa số là những người giỏi, sợ rằng một mình trường Thanh Hoathôi thì sẽ không đủ nhân lực đáp ứng. Những trường có danh tiếng đó chính lànơi để chứng minh năng lực, chỉ số IQ, đẳng cấp xã hội của các con, đó chính làthực tế! Xã hội tàn khốc như vậy đấy.“

Giọng mẹ An Ly nghẹn lại, bà nói tiếp: “Con đang cònít tuổi, còn chưa biết nhiều. Dì nói cho con biết, khi nào con phải nếm trải vịđắng trong cuộc sống thì con mới hiểu những lời dì nói. Rồi các con sẽ phải hốihận! Hãy chờ xem.”

Hà Tiểu Khê mắt chớp chớp, hơi nheo lại. Cô cảm thấynhững điều dì ấy nói đều có lý. Nhưng ước nguyện của Hứa An Ly không hẳn là đemtoàn bộ tương lai của mình quăng xuống vực thẳm. Hơn nữa đại học B cũng khôngphải là một trường tồi. Dù không so được với BW nhưng nó cũng thuộc hàng có tiếng.

Bởi vậy, cô chỉ biết nhìn bà La Ngọc Mai bằng ánh mắtngỡ ngàng và bất lực. Không dám hỏi câu nào, Hà Tiểu Khê sợ rằng nếu nói ra, côsẽ nói sai điều gì đấy.

“Con nói cho dì biết, cậu ta là ai?” La Ngọc Mai dườngnhư đã đoán ra.

Hà Tiểu Khê sợ đến mức mặt trắng bệch ra. Trời đất rủlòng thương, cô không muốn đổ thêm dầu vào lửa trong những hoàn cảnh như thếnày, không thể nói ra bí mật này được. Tại sao trong mắt của những người phụ nữlớn tuổi, chuyện tình cảm và học hành lại cứ như là nước với lửa, hai kẻ thùkhông đội trời chung? Vì sao không thể vừa học vừa yêu? Họ đúng là những bà giàchẳng hiểu gì về tình yêu cả. Cái gọi là tình yêu của họ chỉ có nghĩa là sốngcho qua ngày. Thật chẳng thú vị chút nào!

“… Con… Con không hiểu dì đang nói gì?”

“Đừng – có – nghĩ – là – dì – không – biết!” La NgọcMai gằn lên từng tiếng

“Con nói cho dì biết, dì cũng muốn gặp mặt cậu ta!”

Cho dù thế nào, Hà Tiểu Khê cũng không thể bán đứngbạn được. Để bảo vệ tình bạn, cô không sợ trở thành một kẻ phản đồ.

Ha ha! Làm phản đồ cũng là một việc khá thú vị.

“Này!” Một chút sơ suất, bà đã thấy mình rơi vào cáibẫy của một đứa trẻ con.

La Ngọc Mai nhìn theo Hà Tiểu Khê đang chạy mất, bỏmặc bà một mình trên con phố. Bà nhận thấy cái thế giới này đã thay đổi quánhanh, nhanh đến mức bà không theo kịp. Là thế giới đang thay đổi quá nhanh haytại bà đã già rồi?

La Ngọc Mai muốn khóc mà chẳng khóc được.

Đã từng, bà tự cho rằng, trên đời này mình là ngườimẹ xứng đáng nhất, cũng là người mẹ tâm lý và hiểu con gái nhất, chẳng sức mạnhnào có thể tách rời bà và con gái. Vậy mà tất cả đều không phải như vậy, đó chỉlà một thứ giả tưởng, và chính bà là người đã tạo ra thứ giả tưởng đó. Thực chất,bà chỉ là một người mẹ thất bại…

Đừng trách bà là người độc ác. La Ngọc Mai nghĩ rằngchỉ cần không cho con gái tiền sinh hoạt, nó sẽ thay đổi quyết định. Đây cũnglà kế cuối cùng trong số ba mươi sáu kế của bà.

Bà đã quên mất một đạo lý: Già néo đứt dây. Hoặccũng có thể giải thích là nơi nào bị áp bức, nơi đó sẽ có đấu tranh!

Một Hứa An Ly vẫn luôn ngoan ngoãn đột nhiên giốngnhư bị trúng tà, thay đổi thành một người khác hẳn. Cô không hề dao động, thỏahiệp hay sợ hãi!

“Nếu con không đăng ký dự thi BW, mẹ sẽ từ con!”

“Được thôi, câu này là do chính mẹ nói ra! Mẹ phảicó trách nhiệm lời nói của mình!”

Người dại dột ở đây chính là La Ngọc Mai.

Hứa An Ly không thèm nhìn lại, cô như một cơn gió lướtra khỏi phòng, hướng ra những con phố ngoài kia, rồi biến mất khỏi tầm mắt củaLa Ngọc Mai. Hứa An Ly rất buồn, cô cho rằng thứ mẹ cô yêu thương không phải làcô, cũng không phải bản chất con người cô, mà là những thành tích mà cô đạt được.Nếu cô học ở trường danh tiếng, cô sẽ mang về cho bà hư vinh và danh dự. Vớibà, những thứ đó quan trọng hơn là niềm vui và sự trưởng thành của con gái.

Cô không muốn làm con rối của người khác, con rối củavận mệnh. Cô có bề ngoài giống như mẹ khi còn trẻ, nhưng họ lại là hai người sốngở hai thời đại khác nhau, và có hai tư duy, hai cuộc sống khác nhau. Mẹ sống vìdâng hiến ột lý tưởng nào đó. Còn cô lại sống vì tình yêu, sống vì hạnhphúc và mơ mộng, sống vì tuổi thanh xuân.

Hôm nay là ngày đến trường đăng ký nguyện vọng.

Hà Tiểu Khê đi sau Hứa An Ly, nhìn dáng vẻ buồn rầucủa cô bạn, rất lâu mới kể với cô về chuyện hôm đó: “Mẹ cậu hình như đã biếtchuyện của cậu với anh ta!”

Hứa An Ly im lặng một lúc lâu. Khi gần đến cổng trường,cô nói với giọng yếu ớt: “Mẹ sẽ không cho tớ tiền học phí, chắc chắn vậy. Vì thếcậu hãy nghĩ cách nói dối mẹ cậu, giúp đỡ tớ trước đã. Sau này tớ sẽ đi làm kiếmtiền trả cậu.”

Hà Tiểu Khê nhìn bạn, phân vân một lúc nhưng vẫnnói: “An Ly, cậu có chết cũng phải đăng ký học cùng trường với anh ta sao?”

Giọng Hà Tiểu Khê nghẹn lại, không thể nói nên lời,những giọt nước mắt cứ tuôn trào.

Loading...

Xem tiếp: Chương 2

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hoàng Tử và Em (Prince and Me )

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 29


Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ

Số chương: 50




Đóa Hoa Tội Lỗi

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50