Gửi Người Tôi Yêu Chương 1
Gửi Người Tôi Yêu - Chương 01 part 1
Chương1: Có một thứ tình yêu gọi là long trời lở đất
Khi đối mặt với bất cứ một câu chất vấn nào, Hứa AnLy đều không thể đưa ra câu trả lời
Phải rồi, anh ta thuộc loại đàn ông nào? Đàn ông đượcphân ra làm bao nhiêu loại? Cô đâu có biết?
Nếu như… đúng như những gì vừa nói….
Hứa An Ly sững sờ nhìn vào khoảng không.
Lúc đó, đôi mắt của cô trở nên vô hồn và yếu đuốihơn bao giờ hết. Tất cả dường như đã là số phận mà ông trời sắp đặt, bỗng một ýnghĩ lóe lên trong đầu khiến cô chột dạ! Nhưng rồi, cô lại hiểu ra rằng, vì saocô lại tự hù dọa mình chứ, nó chỉ đơn giản… khiến người ta có cảm giác long trờilở đất mà thôi.
Chính cô cũng không biết, từ khi nào, cô bắt đầu yêungười đó…
Hứa An Ly sinh ra trong một gia đình từ nhỏ đã khôngcó cha, nơi cô sống là một phố huyện nhỏ và hẻo lánh nằm ở phía Bắc. Mẹ cô tênLa Ngọc Mai, là giáo viên trung học, bà là một người khá tận tụy với công việc,giản dị, nhưng luôn dè dặt cảnh giác với người khác. Cô con gái Hứa An Ly, vừalà nguồn động viên, vừa là người mang lại hạnh phúc cho bà.
Trong mười hai năm, từ tiểu học cho đến trung học, HứaAn Ly luôn là một cô bé dễ thương và lanh lợi, nhưng hiềm một nỗi tất cả mọi việcđều do mẹ cô quyết định. Học hành thi cử lần thứ nhất không được thì thử lại lầnhai. Khi đó, nhà trường muốn cử cô lên Đại học Bắc Kinh theo học, cô nói, cô muốnthi vào trường bằng chính khả năng của mình. Mẹ cô không phản đối, bởi vì, làgiáo viên chủ nhiệm của một lớp trung học, bà tin rằng, Hứa An Ly không cần đượccử đi, con gái bà sẽ đạt được thành tích bằng chính năng lực của mình. Quảnhiên, kết thúc kỳ thi, hầu như tất cả các môn, Hứa An Ly đều đạt kết quả mỹmãn.
Được học ở BW, là tâm nguyện của bà đối với con đườnghọc hành của con gái và cũng là mong ước bấy lâu của Hứa An Ly. BW, giống như mộtngọn đèn, phát ra những ánh hào quang lấp lánh, là con đường tươi sáng đối vớimột thiếu nữ mới lớn. Nhờ sự đỗ đạt ấy, cô mới có thể tránh khỏi những chèn ép,thất bại trong cuộc sống, mới có thể lột xác từ một một con vịt xấu xí trởthành thiên nga.
Một trong bốn niềm vui lớn nhất của đời người là cótên trên bảng vàng.
Sau khi thi xong, Hứa An Ly và Hà Tiểu Khê – một cônàng sẵn sàng chết cho đồng bọn đã cùng nhau chơi một trò điên rồ.
Hứa An Ly và Hà Tiểu Khê cùng thề thốt với nhau, bắtđầu từ ngày đầu tiên ngồi trên giảng đường đại học, cả hai không được biến mìnhthành con mọt sách, đi hàng vạn dặm, đọc hàng vạn cuốn sách. Sau khi gặp nhữngchàng đẹp trai của BW, mới có thể xác định ai sẽ là ứng cử viên sáng giá đểyêu. Khi còn là học sinh trung học, cả hai chưa từng yêu nên không biết cách thểhiện tình cảm của mình ra sao.
Thực ra, Hà Tiểu Khê không thể xem là chưa từng yêu,bởi suy cho cùng trước đây cô nàng đã từng ngấm ngầm duy trì thứ tình cảm ấytrong vòng một năm. Nhưng về sau, sự việc ấy đã bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện,vốn dĩ mối tình bí mật đó có thể biến thành một đám cháy lớn thiêu trụi cả đồngcỏ, nhưng không hiểu vì lý do gì cuối cùng đã bị dập tắt. Nhưng từ đó về sau, cứmỗi lần gặp Hứa An Ly, cô nàng lại nói chuyện với giọng điệu như một người từngtrải, có kinh nghiệm về tình trường, thậm chí còn động viên Hứa An Ly dậy thìcho nhanh. Kiểu thể hiện của cô nàng giống như người đã từng thừa mứa đàn ông.Mỗi lần như vậy, Hứa An Ly chỉ bĩu môi cười trêu chọc cô ta là “Công trình dangdở”, bởi cậu bạn kia đã bị tiêu diệt bởi vài lời nói của giáo viên chủ nhiệm.
“Như thế mà cũng gọi là tình yêu à? Đến tay còn chưanắm bao giờ”, đừng nói gì đến kiss!
Hà Tiểu Khê giậm chân phản kích lại: “Bạn trai của cậuthì chắc là tốt đấy, ba năm rồi chưa nhìn thấy mặt, như thế mà cũng gọi là bạntrai à? Chưa biết ai hơn ai đâu, cậu không thấy cậu đang lãng phí tuổi thanhxuân vì anh ta à? Có khi cậu dựng luôn cái miếu thờ trinh tiết đi là vừa”.
Hứa An Ly giễu cợt một câu, tỏ vẻ không quan tâm:“Anh ta đâu phải là bạn trai của tớ”.
“Miệng thì nói là vậy nhưng tớ đâu thấy vậy, khôngnhận được thư của người ta, là tớ cũng dính lây, người ta viết thư không haythì cũng lấy tớ ra để trút giận! ôi chao, cậu thì được yêu, còn tớ phải chịu tội.Nếu một ngày nào đó, người trong mộng của cậu trở nên đa tình, yêu thầm trộm nhớngười con gái khác, chắc tôi sẽ bị cậu lôi ra đánh cho thân tàn ma dại mất, giốngnhư kiểu anh ta làm thế tất cả là do lỗi của tớ đứng đằng sau xúi giục”.
Hứa An Ly trừng mắt lên nhìn Hà Tiểu Khê.
“Không cần phải trừng mắt lên thế, chẳng lẽ tớ nóisai sao?”
“… …” Hứa An Ly câm như hến, không phản bác được câunào.
Hà Tiểu Khê tự xưng là “nữ du côn”, cô có quan hệ rộng,có những việc đám con gái không làm được, thì cô ả đều có thể xử lý một cáchnhanh gọn và ổn thỏa. Đặc biệt cô nàng có sở thích đấu tranh đối với những“hành vi xấu”, cái gọi là hành vi xấu ấy trong mắt cô ta chính là nhìn thấy contrai đối tốt với con gái, bởi cô cho rằng tốt quá rồi sẽ sớm bội bạc, cô tanghĩ ra đủ cách để triển khai đấu tranh giai cấp với phái mạnh. Rồi cuối cùnglà trút giận lên người con gái bị phụ tình! Hứa An Ly thường mắng “nạn nhân” rằngchó mà đi bắt chuột, chẳng khác nào bị đầu thai nhầm! Còn phong cho cô ả biệthiệu – Đóa hoa giao tiếp.
Nếu như nói, Hà Tiểu Khê sinh ra là con gái, nhưng lạicó khuôn mặt của con trai, như vậy chẳng phải Hứa An Ly là con gái thực thụsao??? Cô có vẻ là một thiên sứ tốt bụng và đáng yêu. Miệng mỉm cười, ngọt ngàochẳng khác nào cô nữ sinh Dương Ngọc Doanh, trong lần biểu diễn tiết mục ăn nghệcủa trường, cô đã đạt giải nhất ca khúc dành cho tuổi học trò.
Tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, mộtngười thì trầm, còn một người thì cá tính, trắng đen rõ ràng, có thể bù trừ chonhau.
Vốn dĩ lúc đầu hai người chỉ là trêu đùa cho vui,nhưng không hiểu vì sao lại phát sinh….chuyện …. tế nhị đó?
Thiếu nữ tuổi 17, đêm hôm thanh vắng tương tư mộtmình trên giường. Đưa mắt nhìn lên cung trăng, nhưng “trăng sáng không rành lihận khổ, tà quang đáo hiểu xuyên chu hộ”. “Bạn trai của cậu thì chắc là tốt đấy,ba năm rồi chưa nhìn thấy mặt, như thế mà cũng gọi là bạn trai à? Chưa biết aihơn ai đâu, cậu không thấy mình đang lãng phí tuổi thanh xuân vì anh ta à? Cókhi cậu dựng luôn cái miếu thờ trinh tiết đi là vừa”, Hà Tiểu Khê đắc ý nhai lại.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô ta nói như vậy.Có nói nhảm một trăm lần, thì chân lý vẫn là chân lý. Cô bạn Hà Tiểu Khê mở miệng:“Ông già nhà cậu”, mím miệng cũng “ông già nhà cậu”, sau một thời gian dài, HứaAn Ly cũng dần thừa nhận kiểu nói ấy. Hơn nữa, cô và anh ta, đúng là đã lâuchưa nói chuyện với nhau.
Không gặp mặt, nhưng có thể viết thư. Gặp gỡ, cònhơn nhớ nhung.
Cảm giác đó giống như trong một bài thơ “Nam Hương Tử”của Phùng Diên Tị mà cô đã từng đọc qua, chỉ có thể hiểu ý, mà khó diễn tảthành lời. Về sau, cô đã viết bài thơ đó vào trong bức thư tình, đại ý:
Tế vũ thấp lưu quang
Phương thảo niên niên dữ hận trường
Yên tỏa phong lâu vô hạn sự
Mang mang
Loan kính uyên câm lưỡng đoạn trường
Hồn mộng nhiệm du dương
Thụy khởi dương hoa mãn tú sàng
Bạc hạnh bất lai môn bán yểm
Tà dương
Phụ nhĩ tàn xuân lệ kỷ hàng
Đặc biệt là câu “Phụ nhĩ tàn xuân lệ kỉ hàng”, nókhiến người ta xúc động đến rơi nước mắt.
Ba năm rồi ư?
Kể từ khi người đó đến học tại Đại học Phương Nam, thànhphố Thanh Đảo, đến mỗi kỳ nghỉ lại không thấy về. Nhà anh ta rất nghèo, nênngoài thời gian lên lớp, phải đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí. Về sau, anhluôn tự hào nói cô, anh có thể giành được học phí để cải thiện đời sống ẹ,những tháng ngày khó khăn giờ đã qua.
Cô trách Hà Tiểu Khê là đồ bà già lắm chuyện. Nếunhư không phải do ả ta ngày nào cũng nhai đi nhai lại cái câu “ông già nhà cậu”,thì giờ này Hứa An Ly đâu phải rơi vào tình cảnh sốt ruột vì một việc vớ vẩn vàcàng không phải trằn trọc, nằm đếm sao trời vô nghĩa thế này.
Khi thiếu nữ có tâm sự, điều họ sợ nhất chính là bịgiày vò. Giống như nước sợ nhất là khi bị gió thổi vậy, tầng tầng lớp lớp củanhững gợn sóng đó như những tâm sự đang giằng xé trong lòng người thiếu nữ. Nếumột ngày nào đó bị nhàu nát, muốn khôi phục, là điều không thể. Bởi vì, nướckhô cạn, gió có mạnh đến mấy cũng không thể thổi cho nước gợn sóng được. Còn nướcđầy ắp, nhưng lại không có gió thì vẫn chẳng trôi về đâu…
Trong mười hai năm từ tiểu học cho đến trung học, HứaAn Ly luôn tỏ ra lạc quan như thiên sứ hạnh phúc. Hà Tiểu Khê thường chế giễu,chỉ có người nào chưa “dậy thì” mới vô tư như vậy, kiểu người này dứt khoát làkẻ ngốc trong tình yêu, vì thế làm sao cô ta không vui cho được?.
Hứa An Ly cảm thấy, về phương diện này cô đúng là ngốcthật. Hà Tiểu Khê không hề nói oan cho cô.
Hôm đó, sau khi đánh xong trận cầu lông và rời khỏiphòng thể dục. Hà Tiểu Khê lại giống như một bà già lắm chuyện khi tò mò hỏihan Hứa An Ly: “Nghỉ hè, ông già nhà cậu không về thăm cậu à?”. Hứa An Ly mất mộthồi lâu mới lúng ba lúng búng nói: “Nghỉ hè anh ấy còn phải đi làm, không về được”.Hà Tiểu Khê không thèm quan tâm châm biếm lại: “Cậu đúng là con ngốc dễ đánh lừanhất thiên hạ, người ta mang cậu đi bán, mà cậu vẫn giúp người ta đếm tiền! Dựavào cái gì, mà cậu tin tất cả những lời anh ta nói? Không khéo giờ này anh tađang lãng mạn bên người khác rồi cũng nên. Anh ta đang nói dối cậu, cậu có biếtkhông?”
Lúc đó, Hứa An Ly mặt đỏ tía tai nói với Hà TiểuKhê: “Anh ấy không phải là loại người đó!”
“Vậy thì cậu nói cho tớ biết, anh ta là loại đàn ôngnào?”
Đối mặt với những câu chất vấn của Hà Tiểu Khê, HứaAn Ly đều không trả lời được.
Đúng vậy, anh ấy thuộc loại đàn ông nào? đàn ông đượcphân ra làm bao nhiêu loại? cô đâu có biết?
Đàn ông lại không phải là bộ quần áo thời trang,cũng đâu phải là xe hơi, nên làm sao có thể phân thành bao nhiêu loại? nhưngnhìn thấy sự hiếu thắng của Hà Tiểu Khê, cô cũng không dám già mồm xem như là mộtcông thức hóa học hay hình học cao siêu. Cô khó mà đánh bại được Tiểu Khê, bởithầy giáo chưa từng dạy qua vì một lẽ trong giáo trình cô chưa được học. An Lyvẫn bị Tiểu Khê hỏi dồn dập, cô chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cô nàng, ý tưởng chợtlóe lên trong đầu, dựa vào đối phương để đưa ra kế sách: “Chuyên gia tình yêu,tại hạ sẵn sàng lắng nghe”.
“Đàn ông mà…….”, quả nhiên Tiểu Khê cứ khăng khăng:“Chỉ có hai loại, một loại là cậu si mê anh ta nhưng anh ta không yêu cậu, cònloại kia là anh ta lừa dối cậu và cậu đang nhắm mắt làm ngơ!”
An Ly không thể không bái phục Tiểu Khê và cô rấttán thành những cẩm nang sống của cô nàng. Tóm lại, nếu trong học tập có vấn đềnào không hiểu thì An Ly giảng giải tận tình, nếu gặp phải vấn đề về cuộc sốnghay vấn đề về đàn ông, cô tin cậy đặc biệt vào Tiểu Khê.
“……Vậy thì……cậu thử nói xem anh ta thuộc loại đànông nào?”, vừa nói dứt câu, mặt của Hứa An Ly đã nóng bừng lên như vừa bị ai đóbạt tai.
“Muốn nghe sự thật hay nói dối?”
“Sự thật!”
“Anh ta không thuộc loại người nào!”
“Tớ không hiểu ý của cậu”. An Ly nhìn Tiểu Khê đầynghi hoặc.
“Đúng là đồ ngốc! như vậy mà cũng đòi quyết tâm và họcBW cùng tớ, quyết tâm để ngồi cùng bàn, tớ không cần một người ngốc như cậu ngồicùng bàn”, Tiểu Khê giương mắt lên nhìn An Ly: “Cậu thì thông minh, đến thiếugia họ Trương cũng không thể một chân giẫm lên hai chiếc thuyền, chắc phải đề cửcậu làm ứng cử viên dự bị mất?”
“Với mắt đỏ con ngươi vàng của tớ, chẳng phải sẽnhanh chóng loại anh ta?”, An Ly chế nhạo.
Đây là sự thực, may mắn thay chỉ trong một thời gianngắn, thể xác và tinh thần của thiếu nữ Hà Tiểu Khê không phải chịu ảnh hưởng lớnhay một sự hủy hoại nào, mặt nặng mày nhẹ với nhau mất một tuần, lại chủ độnglàm lành. Hà Tiểu Khê rất nhanh bắt chuyện với “ông già nhà cậu” và trở về vớichủ đề chính.
“Anh ta ấy à, không ghét cậu, nhưng cũng chẳng yêu cậunhiều hơn”
“Như vậy là ý gì?”, An Ly phụng phịu
“Tớ phát hiện ở cậu, cứ mỗi lần nói đến chủ đề nàylà trí não như bị đoản mạch”, Hà Tiểu Khê gõ nhẹ một cái lên trán Hứa An Ly,khuôn mặt thấp thoáng vẻ đợi chờ. “Anh ta muốn tán tỉnh cậu, nếu nói khôngthích cậu, thì không đúng, nhưng nếu nói anh ta thích cậu, thì anh ta chưa thựcsự xem cậu là bạn gái chính thức của anh ta”, Tiểu Khê phân tích
“Cậu càng nói tớ càng thấy mơ hồ.”, An Ly buồn bã
“Tớ cũng thấy vậy, ba năm nay, hai người khăng khítchẳng khác nào Hồng Nhạn đưa thư, vậy mà chưa một lần nói đến từ yêu?”, TiểuKhê nheo mắt cười.
“Chưa hề. Chúng tớ là thanh niên cách mạng tốt!”, GiọngAn Ly tỏ ra hóm hỉnh.
“Thanh niên cách mạng nên mới trong sáng như vậy,hai người không phải là thiếu niên Lý Liên Anh, Tiểu Đức Trường, họ kìm néntình cảm thật của mình mặc cho người khác yêu đến quay cuồng”.
“Cậu thử nói xem phải làm thế nào?”, An Ly chớp chớpmắt.
Tiểu Khê hơi nheo mắt, sau đó lớn tiếng cười “Haycho tớ viết thư tình thay cậu, để kiss anh chàng kia một cái”.
“Ái chà, đáng chết, cậu đúng là đồ lưu manh!”, HứaAn Ly gắng sức nắm chặt vai Hà Tiểu Khê, cô muốn An Ly thú nhận thành khẩn mộtsự thật ngọt ngào: “Có phải An Ly và Trương thiếu gia lần đầu tiên đi chơi vớinhau, anh ta đã kiss cậu không?”
“Ừ, hôn liên tục, đến nỗi tớ không thở được vì thiếuoxy”, An Ly thật thà kể lại.
“Á, hóa ra hai người là cặp đôi siêu lưu manh!”, TiểuKhê tỏ ra thảng thốt
Hứa An Ly muốn quên người ấy ngay lập tức.
Tốt hơn hết là cô nên làm theo lời Hà Tiểu Khê, hãycoi như người ấy đã chết, không bao giờ nhắc tới “Người đã chết đó”, “Ông giànhà cậu” nữa!
“Từ bây giờ cô phải căm ghét anh ta!”
Hứa An Ly liếc trộm Tiểu Khê, không còn cách nàokhác! cô ta như con giun bò trong bụng của mình, không điều gì cô có thể giấugiiếm Tiểu Khê được.
“Hận là trạng thái cấp cao của yêu, cũng là hình thứcbiểu hiện tốt nhất của yêu!”, Tiểu Khê tỏ ra đắc ý.
“Đừng nói nữa, càng thảo luận, càng làm cho ngườikhác phiền lòng”, An Ly rơm rớm nước mắt.
“Cậu đừng dùng lời nói của mình để làm vẩn đục mộtthiếu nữ có tâm hồn thuần khiết như tớ, tớ không phải là cậu, đừng có mở miệnglà yêu, mím miệng là đàn ông, tớ không muốn nghe!”, An Ly tức giận.
Chẳng quan tâm đến Hứa An Ly đang đưa mắt nhìn mình,Hà Tiểu Khê cuối cùng vẫn nói một câu mang tính tổng kết quẳng vào cô gái mít ướt.Câu nói đó giống như một trái lựu đạn, đột nhiên phát nổ ngay trước mắt!
“Chẳng liều thuốc nào có thể chữa được căn bệnh sitình của cậu!”
Hứa An Ly đứng đờ người. Đôi mắt đen bối rối nhìn HàTiểu Khê. Có vẻ như muốn nhấn mạnh từng chữ: có – thật – như – vậy – không?
Chơi mãi trò cũ cũng mệt, vì vậy những ngày này, HứaAn Ly và Hà Tiểu Khê chỉ trốn trong phòng xem ti vi, ăn kem, lên mạng, đi ngủ,cuộc sống nhàn nhã chẳng khác nào những chú ỉn công nghiệp dễ thương. Thỉnh thoảngcũng nói dăm ba câu chuyện, chủ đề câu chuyện là những thắc mắc đại loại như hồicòn trung học cặp đôi nào là có vẻ mập mờ nhất, nhưng cuối cùng cũng tan vỡngay sau khi bị phát hiện. Ngoài ra, còn đề cập tới Trí Nguyện, nhân vật này chẳngcó gì để nói, bởi từ nhỏ hai người họ đã hứa hẹn với nhau cùng học ở BW, đếnbây giờ coi như họ đã hoàn thành được nguyện vọng.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, khi không nói chuyện, cho dù làlúc online trên QQ, lúc xem ti vi thì tâm trí của Hứa An Ly lúc nào cũng nghĩ tớimấy chứ “Ông già nhà cậu” .
Hà Tiểu Khê nhìn cô chế nhạo: “Xem như tớ xử oan cậu,tớ đã làm cậu trở nên mất hồn như vậy. Tớ mong rằng sau này hai chúng ta sẽ tìmthấy một cặp song sinh là hoàng tử trong mộng ở BW để yêu. Đến lúc đó, chúng tasẽ mua nhà gần nhau, nhà tớ có con gái tuổi mới lớn, nhà cậu có con trai, saunày chúng sẽ trở thành một cặp thanh mai trúc mã, yêu nhau say đắm …”
Hai người họ từ nhỏ đến lớn đã như hình với bóng. Hẹnước, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải luôn sát cánh bên nhau. Trong trườnghọ là cặp chị em khá ấn tượng, một người có tướng mạo như đàn ông, còn ngườikia thì điềm tĩnh như nước. Trước đây, mỗi lần nghe Hà Tiểu Khê nói như vậy, cảhai cô nàng lại cười nghiêng ngả tưởng đổ nhà. Nhưng hôm nay, khi nghe câu nóinày Hứa An Ly lại cảm thấy buồn mà không biết phải làm sao?
“Chị cả, hôm nay em sẽ không nói một lời nào đắc tộivới chị đâu …”, Tiểu Khê nhìn sang An Ly một cách tinh nghịch.
“Cái kia…. Tớ không muốn báo cho …..BW nữa”, cô nàngAn Ly lắp bắp đến nửa ngày, mới nói được câu.
Hà Tiểu Khê đưa tay ra xoa đầu Hứa An Ly, để chắc chắnrằng thân nhiệt của cô nàng vẫn bình thường, cô cũng chỉ xem như là chuyện cườimà thôi, không có suy nghĩ gì.
Ăn tối xong, Hà Tiểu Khê đang xem ti vi, chươngtrình thời sự chẳng có gì hấp dẫn, cô chỉ thích xem phim truyền hình của Hàn Quốc,phim tình yêu của Đài Loan, phim về giới trẻ của Nhật. Tất cả những chươngtrình đó đều phải sau 8h mới phát sóng. Một ý nghĩ buồn chán hiện ra trong đầu,cô đột nhiên linh cảm thấy như có điều gì không ổn, bất chợt cô như đã hiểu ratất cả.
Là thật sao?
Nghĩ lại mới thấy, gần đây Hứa An Ly có những biểuhiện khác lạ, Hà Tiểu Khê cảm thấy sự tình so với những gì mình tưởng tượng cóvẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, Cô không dám đùa với chính mình nữa, ngay cả nóiđùa, cũng không thể lấy chuyện này ra để nói.
Lúc này, Hứa An Ly đang nằm trên giường, buồn chánnhìn ra cửa sổ chỉ thấy một màu đen bao trùm, Tiểu Khê vừa từ phòng khách trở về,ngồi trước ti vi một lát. Vốn dĩ, muốn chờ đến giờ chiếu bộ phim yêu thích củaHàn Quốc “Bản tình ca mùa đông”.
Diễn viên Hàn Quốc Bea Jong Joon là thần thượng củacô, nếu ngày nào lỡ không được xem phim đều dặn, mẹ cô nhất định phải đánh dấulại, nhưng tối nay cô không còn tâm trí để nghĩ tới thần tượng, thần tượng đã bịcô ném sang nước Java, lúc này chỉ thấy đầu óc rối như tơ vò.
Ý nghĩ này, không! là quyết định! một quyết định bấtngờ, không hề báo trước cho cô biết, có cảm giác, ….giống….giống như … bạn –đang – trong – giấc – ngủ say, đột nhiên mở choàng mắt, có một tên trộm đứngngay trước mặt, dọa bạn một phen, đã làm bạn một phen hồn bay phách lạc! Mặcdù, sự đột nhiên này đã được báo trước.
Hứa An Ly biết trước là sẽ bị Hà Tiểu Khê sẽ mắngcho cô một trận như vòi phun máu chó. Không còn một cái gì, chắc chắn cô nàngcong cớn đó sẽ không tha cho cô. Thật khó nói nên lời. Cô thấy băn khoăn vìkhông đủ dũng khí để mở miệng nói ẹ biết. Mẹ mà biết sự thật mà không bămcô thành nhiều mảnh mới là lạ!
“Làm thế nào bây giờ?” “Làm thế nào bây giờ?”…… tự mìnhhỏi đến n lần!
Có bệnh thì phải chữa, Hứa An Ly đã bị bệnh. Chỉ cóđiều, cô phải tự chữa ình . Cô phân vân khi xuống giường, bật đèn, tung mộtđồng xu lên cho rơi tự do xuống đất, trước khi tung cô phải nhắm mắt lại và tỏvẻ thần bí, nếu như mặt chữ ngửa lên, thì làm theo cách mà cô đã nghĩ, nếu mặtkhông có chữ ngửa lên thì…cô thấy đây không phải trò mê tín, mà rất chuẩn xác.Trước đây, cô và Hà Tiểu Khê mỗi khi phân vân về chuyện gì đó, họ lại tung đồngxu lên để đưa ra quyết định, kết quả, mỗi lần lựa chọn đều là “bóng tối đã qua,ánh sáng đã đến”.
Haha, đồng xu đã được tung lên, nghe thấy âm thanh củanó chạm xuống đất vang dội, nhưng cô nàng không dám mở mắt nhìn, thật căng thẳng…..
Từ từ, từ từ và hồi hộp mở mắt ra. Nếu như lúc đóđang đứng trên lầu cao 18 tầng, bảo cô nhảy xuống, chắc cô cũng không một chútdo dự. Nhưng tòa nhà này chỉ có 2 tầng, nếu có nhảy xuống, chẳng có gì oanh liệt…….
Nhắm mắt lại, chỉ thấy một tâm trạng bi thương trảidài vô tận.
Xem tiếp: Chương 1 .2