21 Phản ứng của mẹ có chút kỳ quái, liệu có phải vì đây là điện thoại của Giang Vũ Thần không? Tôi cầm điện thoại lên, tò mò nghe máy,: "Xin chào, tôi là Liêm Di, xin hỏi là ai muốn tìm tôi vậy?"
"Chào cháu, cháu chính là Liêm Di sao?" Là giọng nói của một người đàn ông trung niên.
22 Thấy người tới là tôi, Minh Chí cũng rất kinh ngạc: "Liêm Di?"
Sau một giây kinh ngạc, tôi liền cười: "Thì ra đối tượng hôm nay em phải gặp là anh. "
"Anh cũng không nghĩ tới sẽ là em.
23 Editor: Umi
"Bóng tốt!" Bên trong phòng khách, giọng nói cao vút của Minh Chí lại một lần nữa vang lên, không nhìn ra anh ấy lại là một người thích vận động như vậy.
24 Editor: Umi
"Là đi xem mắt sao?" Có thể là vì không nghĩ tới tôi sẽ ăn cơm tối ở bên ngoài xong rồi mới về nhà, mẹ có chút hoài nghi, có thật là tôi đã đi xem mắt hay không.
25 "Nhìn thử xem, những thứ này đã đủ chưa?" Nhân lúc nói chuyện, Minh Chí đã giúp tôi thu thập nghiêm chỉnh một thùng sách đầy.
Nhìn nguyên cả một tầng giá sách bị tôi khuân đi, tôi cảm thấy thật có lỗi: "Nhiêu đây đã là nhiều lắm rồi, ai không biết lại tưởng em tới nhà anh càn quét ấy chứ.
26 Editor: Nghiên Nghiên
Tôi muốn quan hệ của mình với Giang Vũ Thần được bình tĩnh trở lại, nhưng tại sao khi giải thích với Giang Linh thì tôi lại để ý đến phản ứng của Giang Vũ Thần như vậy.
27 "Đây chính là nhà của em. " Tôi lấy chìa khóa mở cửa, mời Minh Chí vào nhà.
Còn chưa có ai nấu cơm, mẹ tôi và Giang Vũ Thần đang ngồi trước máy truyền hình xem tivi.
28 Editor: Shan Shan+Nghiên Nghiên
10h sáng, tôi xin quản lý cho nghỉ rồi đến nhà hàng lúc trước gặp Lý Minh Vũ.
10 rưỡi nhà hàng vốn vắng khách, cả một quán ăn cũng chỉ có tôi và Lý Minh Vũ.
29 Editor: Táo đỏ phố núi
Một câu nói còn chưa đủ, cậu ta còn lạnh lùng còn biến hai người bọn họ trở thành không có quan hệ gì.
“Nếu như không có chị của em, thì hai chúng ta không có quan hệ gì mà chỉ là người xa lạ thôi.
30 Editor: Táo đỏ phố núi
Thoáng một cái đã mấy ngày trôi qua, điện thoại của tôi không hề nhận được tin nhắn nào của Giang Vũ Thần, lần này tôi thật sự không nhìn thấy mặt của cậu ta, cũng không nghe thấy được giọng nói của cậu ta.
31 Editor: Táo đỏ phố núi
"Viêm dạ dày cấp tính?"
"Vâng. " Tôi gật đầu.
"Liêm Di! Lập tức đi đón Vũ Thần trở về đi!"
"Mẹ. . . " Tôi do dự. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
32 Editor: Táo đỏ phố núi
"A ——" Tôi cúi đầu hung hăng đập đầu một cái lên trên bàn, bực mình chết mất thôi!
“Sao thế? Sao thế?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
33 Editor: Táo đỏ phố núi
“Chỗ này em muốn tô màu xanh dương! Màu xanh dương!
“Không được, căn bản không cùng một tông màu, màu này mới đẹp!”
“Chị quản em làm gì, em muốn màu xanh dương!”
“Vậy em tự vẽ luôn đi, chị không vẽ cho em nữa.
34 Editor: Táo đỏ phố núi
“Chỗ này em muốn tô màu xanh dương! Màu xanh dương!
“Không được, căn bản không cùng một tông màu, màu này mới đẹp!”
“Chị quản em làm gì, em muốn màu xanh dương!”
“Vậy em tự vẽ luôn đi, chị không vẽ cho em nữa.
35 Editor: Táo đỏ phố núi
"Chị bị làm sao vậy?"
Trên xe bus về nhà, rốt cuộc thì nửa phần kem kia cũng đã phát huy tác dụng. . .
Tay của tôi đặt trên bụng, nhưng mà vẫn không nén được cơn đau.
36 Editor: Táo đỏ phố núi
Từ nằm trên ghế salon trở lại nằm giường, chất lượng của giấc ngủ cũng được nâng cao lên, cả đêm đều ngủ ngon giấc. Ngày thứ hai lúc tôi thức dậy, trên ghế salon ngoài phòng khách đã không còn người.
37 Editor: Táo đỏ phố núi
"Còn biết đường về à. . . " Tôi vừa bước vào cửa đã bị trách móc rồi.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, bây giờ mới có tám giờ.
38 Editor: Táo đỏ phố núi
Bởi vì buổi chiều xảy ra chuyện khiến cho người ta khó chịu, buổi tối ở nhà, trong lòng tôi và Giang Vũ Thần đều tức giận, sắc mặt người nào cũng đen thui, không ai để ý tới ai.
39 Editor: Táo đỏ phố núi
"Liêm Di, Liêm Di à, dậy đi thôi. . . "
". . . "
"Liêm Di, mau dậy đi!"
Mở mắt ra, gương mặt của mẹ phóng đại ở trước mặt tôi.
40 Editor: Táo đỏ phố núi
“Mẹ, Vũ Thần vẫn còn chưa đi học về ạ?” Tan việc về nhà, tôi đi khắp các phòng cũng không tìm thấy bóng dáng của Giang Vũ Thần.