41 “Tôi chỉ nhầm cô với người khác thôi, hai người khá là giống nhau!”
Người đó đã xuất hiện trong cuộc sống của anh vào năm năm trước!
Đúng! Chỉ như vậy mà thôi! Nếu không thì sao anh lại có thể bị một người không hề có kỹ xảo hôn môi làm cho trầm luân không dứt ra được?
Triển Mộ Nham cố gắng xem nhẹ sự rung động khác lạ trong lòng.
42 Trong lòng Lương Yên căng thẳng, cô nghĩ đến cái gì đó liền chui ra khỏi xe.
“Tiểu thư, cô có đi không?” Tài xế taxi không kiên nhẫn hỏi.
“Xin lỗi, ngài đi trước đi, tôi còn có việc khác.
43 “Không được, anh đau đớn như vậy. ” Cô liều mạng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Lương Yên nhìn anh khó chịu như vậy thì những sự tủi thân và đau khổ của cô cũng tan thành mây khói.
44 Lương Yên thở dài, cũng không tiếp tục hỏi lại. Lúc này điện thoại của anh lại đột nhiên vang lên.
“Điện thoại của anh. ” Lương Yên chỉ nhìn thoáng qua rồi nhẹ giọng nhắc nhở.
45 “Cô ấy là bạn gái của anh, anh làm như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy hiểu lầm thôi. ”
“Ai nói cô ấy là bạn gái tôi?” Triển Mộ Nham nhướng môi nhìn cô.
Lương Yên sửng sốt một chút, không hiểu ý của anh là gì.
46 Triển Mộ Nham mở mắt nhìn cô, đôi mắt anh sắc lạnh, anh hừ một tiếng, “Cô cho rằng bệnh tình của tôi đột nhiên phát tác thì sẽ chết đi như vậy sao?”
Anh nói ra chữ chết rất nhẹ nhàng, giống như đang nói một chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
47 Lương Yên lo lắng anh cứ dựa như vậy sẽ thấy không thoải mái. Trực tiếp ngồi vào bên cạnh anh, cầm lấy gối đặt lên đùi, cô nhẹ vỗ gối ra hiệu cho anh, “Nằm xuống đi.
48 “Yên nhi, em đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tịch Khuynh Viễn.
“Có phải hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì không?” Lương Yên đột nhiên nghĩ tới hai đứa nhỏ, trái tim thắt chặt lại.
49 Căn phòng to như vậy lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu. Triển Mộ Nham đi chân không trên sàn nhà, cố gắng coi nhẹ sự lạnh lẽo xung quanh.
Bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cữa.
50 “Tịch Lương Yên. ” Triển Mộ Nham vẫn nhịn không được nhớ tới sự ấm áp mà cô đã cho mình, nhưng đây không phải lúc anh nên đắm chìm vào đó!
Kiều Tề Thiêm sững sờ.