21 “Tên gì?” Anh không thèm ngẩng đầu lên chỉ mở miệng hỏi.
Lương Yên nhàn nhạt cười một tiếng, cô dùng giọng điệu giải quyết công việc chung: “Tịch Lương Yên.
22 Buổi trưa, tất cả mọi người đi ra ngoài ăn cơm. Lương Yên còn đang cắm cúi sửa lại bưu kiện —— cô không muốn để Mộ Nham coi thường mình, cho nên chỉ đành phải cố gắng gấp bội.
23 Tình địch? Lương Yên cau mày, “Cô có ý gì?”
Lê Mạn Thanh cười nhạo một tiếng, “Lương Yên, cô đừng tưởng rằng cô không nói thì tôi không nhìn ra —— cô thích Mộ Nham!”
Lương Yên ngẩn người.
24 Lương Yên không dám nhìn nữa, cô dùng sức đóng cửa lại, cả người mềm nhũn tựa lên ván cửa, ngay cả môi cũng trắng bệch.
Bọn họ không thể chờ được tới mức đó sao, nhất định phải thân mật ở trong phòng làm việc ư, ngay cả có đóng cửa hay không cũng không quan tâm?
“Thư ký Tịch, cô không sao chứ?” A Tín cầm theo đồ ăn đi lên lầu, vừa thấy sắc mặt của Lương Yên liền hỏi một câu.
25 Cô đang suy nghĩ lung tung thì chiếc đèn chân không trên đầu nhấp nháy mấy lần rồi tắt ngóm.
Bóng đèn bị hỏng rồi!
Lương Yên không chút quan tâm nhìn về phía phòng của Tổng giám đốc ở đối diện vẫn còn sáng đèn.
26 “Tổng giám đốc, ngài suy nghĩ nhiều rồi. Tôi đứng cao như vậy là muốn thay bóng đèn thôi, không phải vì muốn quyến rũ anh, cũng không phải vì muốn anh yêu tôi.
27 Cách xưng hô ngọt ngào như vậy, không phải là bạn trai còn có thể là ai? Còn nữa. . . nụ cười của cô rực rỡ ngọt ngào như vậy. . . . . .
Tất cả đều khiến Triển Mộ Nham cảm thấy chói mắt!
Năm năm đã qua, khi những tin tức xấu xa kia đã biến mất, cô có thể lần nữa đạt được tất cả hạnh phúc.
28 “Cái này thì có liên quan gì đến cô?” Giọng anh lạnh lẽo như bóng đêm.
Lương Yên khẽ thở dài, “Anh có biết cô ấy đã lấy anh trai tôi không?”
Sao anh lại không biết? Mục đích của việc trở về là cái này sao.
29 Mang theo bạn gái? Nói thật dễ nghe! Ai mà không biết đó chỉ là nơi trao đổi phụ nữ mà thôi. A Tín cũng biết được, liền đề nghị: “Tôi thấy Tổng giám đốc nên ra giá cao thuê một cô gái cao cấp.
30 “Lương Yên, câu chưa về sao, lại làm thêm giờ à?” Tư Thần nghĩ mình là người cuối cùng rời đi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lương Yên còn ngồi ở kia.
31 Lương Yên không kịp chuẩn bị, vốn dĩ cô muốn cầm thứ gì đó che chắn trước ngực nhưng phía sau lại bị hở, đảo mắt một cái cô lại nhìn thấy chiếc áo lót mà mình vứt lung tung, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, bất chấp tất cả cầm túi che lại.
32 Tổ hợp của bọn họ tài tử, gia nhân, quả nhiên không phụ sự mong đợi của anh, khiến cho cả hội trường kinh diễm, cho dù tất cả những người ở đây đều là “long phượng”.
33 Ngay lúc Triển Mộ Nham dẫn Lê Man Thanh vào, anh nhìn thấy bức tranh này.
Trong lúc anh rời đi chưa đến năm phút đồng hồ, cô đã tay trong tay với người đàn ông khác.
34 Anh ôm Lê Man Thanh đứng trong đại sảnh, một đôi bích nhân cùng nhau uống Champagne, căn bản chưa từng chú ý đến cô.
Thì ra, anh vừa ra ngoài để đón Lê Man Thanh, rõ ràng anh đã có bạn gái đi cùng vì sao lại muốn dẫn cô đi theo.
35 “A…đau quá…” anh ta đau đớn kêu lên, lùi về sau một bước, buông lỏng Lương Yên ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô, tức giận nói: “Ngu ngốc! Cô có biết hôn môi hay không!”
“khốn nạn! Anh cho rằng ai anh cũng có thể tùy tiện hôn được ư?” Lương Yên nhất thời không quan tâm đến hình tượng, cãi nhau cùng anh ta, cô giống như một con nhím con bảo vệ chủ quyền, liều mạng lau môi.
36 Cô đang chờ đợi cái gì? Cô đã quá rõ ràng.
Có thể…
Lòng của cô lại một lần nữa bị anh xé rách thành từng mảnh nhỏ, đau đớn đến không thở nổi.
“Vậy chúng chúng ta hợp tác vui vẻ.
37 Ánh mắt thâm thúy của Triển Mộ Nham dừng lại trên gương mặt sưng đỏ của Lương Yên, cô được Liên Thiếu bảo vệ trong ngực, anh cười lạnh, ôm lấy Lê Man Thanh, cúi đầu, nhỏ giọng dụ dỗ: “Ngoan, nơi này là địa bàn của Liên Thiếu, cô ở nơi này giáo huấn người chẳng phải là không nể mặt mũi của anh ta?”
Anh ngẩng đầu, nhìn Liên Thiếu cười, vân đạm phong khinh nói: “Tôi thay Man Thanh xin lỗi anh, Liên Thiếu đừng quá để ý.
38 Liên Thiếu ôm hai tay, híp mắt nhìn bóng lưng mảnh mai, quật cường kia, ngượng ngùng cười một tiếng, xem ra, phụ nữ tốt luôn thích đàn ông xấu xa, thật ngu ngốc.
39 Nhưng dưới ánh đèn đường, cả người cô như bao phủ bởi một tầng bi thương.
Cô thất thần, dường như không phát hiện những ánh mắt xung quanh.
Cô không biết bộ dạng này của cô, hơn nữa cô lại lẻ loi một mình, căn bản chính là một sự khiêu khích đối với một người đàn ông sao? Cô không biết nó nguy hiểm như nào mà lại dám một mình ngồi xổm trên đường!
Triển Mộ Nham hoàn toàn không nghĩ đến bộ quần áo này chính là kiệt tác của chính mình, anh lạnh lùng đi đến, không nói gì, kéo tay Lương Yên dậy.
40 Cô vô thức lấy tay che ngực, mặt lập tức đỏ lên.
Hơi thở của anh phả vào trên mặt cô, khiến cô trở nên mất tự nhiên: “Lễ phục này…. là do anh chọn cho tôi?”
Cho nên, tất cả đều là do anh sai.