61 Nỗi lo của Chu gia gia cũng là nỗi lo của nàng, nhưng mà, trong phút chốc, nàng vẫn không cách nào rời khỏi đây được. Mặc dù nơi này không có gì để nàng lưu luyến, nhưng dù sao thì nó cũng là nơi Tô thị sinh sống mười mấy năm.
62 Nỗi lo của Chu gia gia cũng là nỗi lo của nàng, nhưng mà, trong phút chốc, nàng vẫn không cách nào rời khỏi đây được. Mặc dù nơi này không có gì để nàng lưu luyến, nhưng dù sao thì nó cũng là nơi Tô thị sinh sống mười mấy năm.
63 Lục hộ pháp liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp, hơi lo lắng nói: "Lão Nhị này, chuyện có lỗi với Giáo chủ, ngươi không thể làm. " Bắt đầu từ lần trước khi phu nhân kéo tay Lão nhị, bọn họ đã lo lắng, lão Nhị sẽ có ý nghĩ gì đó với phu nhân.
64 Lục hộ pháp liếc mắt nhìn Nhị hộ pháp, hơi lo lắng nói: "Lão Nhị này, chuyện có lỗi với Giáo chủ, ngươi không thể làm. " Bắt đầu từ lần trước khi phu nhân kéo tay Lão nhị, bọn họ đã lo lắng, lão Nhị sẽ có ý nghĩ gì đó với phu nhân.
65 "Phu nhân, người lại bị sao nữa vậy?" Ngoài cửa truyền tới giọng lo lắng của chúng hộ pháp. Tô Nhược Mộng mở mắt, kinh ngạc nhìn khúc phổ trên bàn, chỉ thấy khúc phổ đã khôi phục bộ dạng trước kia, chữ vàng phía trên đã hoàn toàn biến mất.
66 "Phu nhân, người lại bị sao nữa vậy?" Ngoài cửa truyền tới giọng lo lắng của chúng hộ pháp.
Tô Nhược Mộng mở mắt, kinh ngạc nhìn khúc phổ trên bàn, chỉ thấy khúc phổ đã khôi phục bộ dạng trước kia, chữ vàng phía trên đã hoàn toàn biến mất.
67 "Mẹ, con cũng đang muốn thương lượng với mẹ chuyện rời khỏi thôn Thanh Thủy, nhưng mà, chúng ta còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa. Chúng ta phải đợi Lôi Ngạo Thiên luyện thành "Long Hành Thiên Hạ", con không muốn làm nhiễu loạn tâm tư của hắn.
68 "Mẹ, con cũng đang muốn thương lượng với mẹ chuyện rời khỏi thôn Thanh Thủy, nhưng mà, chúng ta còn phải ở lại đây thêm một thời gian nữa. Chúng ta phải đợi Lôi Ngạo Thiên luyện thành "Long Hành Thiên Hạ", con không muốn làm nhiễu loạn tâm tư của hắn.
69 "Ngày thứ ba mươi lăm, ôi, Lôi Ngạo Thiên rốt cuộc ngươi còn phải luyện bao lâu nữa vậy?" Tô Nhược Mộng ngồi trong phòng, kinh ngạc nhìn bảy chữ Chính (正) đã hoàn chỉnh trên bàn, thở dài một tiếng.
70 "Ngày thứ ba mươi lăm, ôi, Lôi Ngạo Thiên rốt cuộc ngươi còn phải luyện bao lâu nữa vậy?" Tô Nhược Mộng ngồi trong phòng, kinh ngạc nhìn bảy chữ Chính (正) đã hoàn chỉnh trên bàn, thở dài một tiếng.
71 Tô Nhược Mộng dần dần tỉnh lại, bỗng nhớ ra tối qua có một nữ nhân xông vào phòng mình, nàng vội vàng mở mắt ngồi dậy, mê mang nhìn ngắm địa phương xa lạ.
72 Tô Nhược Mộng dần dần tỉnh lại, bỗng nhớ ra tối qua có một nữ nhân xông vào phòng mình, nàng vội vàng mở mắt ngồi dậy, mê mang nhìn ngắm địa phương xa lạ.
73 "Xin giáo chủ trách phạt!" Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều quỳ một chân xuống, áy náy xin tội. Bọn họ thật sự thấy thẹn trong lòng, Giáo chủ xem bọn họ như huynh đệ, phu nhân cũng coi bọn họ là huynh đệ, nhưng bọn họ lại để cho người ta bắt phu nhân đi.
74 "Xin giáo chủ trách phạt!" Nhị, Tứ, Lục, Bát hộ pháp đều quỳ một chân xuống, áy náy xin tội.
Bọn họ thật sự thấy thẹn trong lòng, Giáo chủ xem bọn họ như huynh đệ, phu nhân cũng coi bọn họ là huynh đệ, nhưng bọn họ lại để cho người ta bắt phu nhân đi.
75 "Khoan đã!""Sao nào? Ngươi không nỡ?" Ninh Ngạo Tuyết hứng thú nhìn Tô Nhược Mộng, nàng muốn xem xem nữ nhân này có đủ ngoan độc hay không. Tô Nhược Mộng cong môi khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng có chút khinh miệt, nói: "Nàng là người của ngươi, ta có gì mà không nỡ cơ chứ?" Nói xong, nàng dừng một chút, nhìn khuôn mặt Ninh Ngạo Tuyết trở nên âm lãnh, lại nói: "Hắn nói, nữ tử mềm yếu mới dễ khiến người ta đau lòng nhất.
76 "Khoan đã!"
"Sao nào? Ngươi không nỡ?" Ninh Ngạo Tuyết hứng thú nhìn Tô Nhược Mộng, nàng muốn xem xem nữ nhân này có đủ ngoan độc hay không.
Tô Nhược Mộng cong môi khẽ cười, ánh mắt nhìn nàng có chút khinh miệt, nói: "Nàng là người của ngươi, ta có gì mà không nỡ cơ chứ?" Nói xong, nàng dừng một chút, nhìn khuôn mặt Ninh Ngạo Tuyết trở nên âm lãnh, lại nói: "Hắn nói, nữ tử mềm yếu mới dễ khiến người ta đau lòng nhất.
77 "Các ngươi là ai?" Nử tử trung niên ngừng khảy đàn, nhìn Tô Nhược Mộng hỏi. "Hoa trong vườn, hóa thành bụi đất, hoàng hôn ngã bóng lầu tây, lệ tương tư, lòng đã say, chẳng nghe được tiếng vó ngựa trở về, thu tàn đom đóm đỏ bay.
78 "Các ngươi là ai?" Nử tử trung niên ngừng khảy đàn, nhìn Tô Nhược Mộng hỏi.
"Hoa trong vườn, hóa thành bụi đất, hoàng hôn ngã bóng lầu tây, lệ tương tư, lòng đã say, chẳng nghe được tiếng vó ngựa trở về, thu tàn đom đóm đỏ bay.
79 Bát hộ pháp dựng thẳng tai nghe rồi quay sang nói với Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là khúc Phượng Vũ Cửu Thiên do phu nhân đàn, chúng ta phải nhanh tĩnh tọa thôi, phu nhân đàn khúc này, chứng tỏ người gặp nguy hiểm chỉ có người khác, không phải nàng.
80 Bát hộ pháp dựng thẳng tai nghe rồi quay sang nói với Lôi Ngạo Thiên: "Giáo chủ, đây là khúc Phượng Vũ Cửu Thiên do phu nhân đàn, chúng ta phải nhanh tĩnh tọa thôi, phu nhân đàn khúc này, chứng tỏ người gặp nguy hiểm chỉ có người khác, không phải nàng.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Ngôn Tình
Số chương: 106