41 Vì Hạ Thiển Ly không chịu lùi bước, Tần Hoài Phong cũng kiên quyết không theo. Kết quả là, lần động phòng hoa chúc trì hoãn mãi này lấy việc Tần Hoài Phong bị đá xuống đất mà kết thúc.
42 Trong thành Khai Phong, nơi nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Trong lúc ở khách *** chờ đợi thời cơ, bọn họ vừa vặn gặp dịp lễ tế thần bốn năm một lần.
43 Hạ Thiển Ly không phải hài tử bị vứt bỏ?
Tần Hoài Phong kinh ngạc mà nhìn Chung Trưởng lão, lại nhìn Hạ Thiển Ly, chỉ thấy người sau nhẹ nhíu mày.
“Lời này có căn cứ gì?”
Chung Trưởng lão lại ngẩng đầu uống cạn một chén.
44 Đêm đã khuya.
Trong trướng bằng lụa mỏng, hai người triền miên quấn lấy nhau.
Bạch y của Hạ Thiển Ly nửa tuột xuống, lộ ra da thịt trắng nõn nhẵn nhụi bên trong.
45 Trong cuộc sống về sau, Tần Hoài Phong càng sâu sắc mà hiểu được một mặt tính cách bà cô xấu xa của Giáo chủ Ma giáo.
Hạ Thiển Ly là người tập võ, thân thể dù có không thoải mái đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài nửa ngày, nhưng trong vài ngày sau đó, Hạ Thiển Ly đều lười biếng nằm dựa trên giường trong phòng, chỉ tên Tần Hoài Phong đến hầu hạ.
46 Sau khi đi qua mật đạo chật hẹp uốn lượn, hai người đến phía trước một đoạn thang đá. Hạ Thiển Ly lạnh lùng nhếch môi, bạch y nhẹ phất, nhẹ nhàng tung người rơi xuống dưới thang đá.
47 Hạ Thiển Ly nói sẽ theo hắn, cũng thật sự là để mặc hắn làm thế nào thì làm, nhưng là khi hắn đưa tay tìm đến vị trí ấm áp ở phía sau thì, Hạ Thiển Ly lập tức cau mày vặn vẹo thắt lưng.
48 Gió lạnh quất vào mặt, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.
Trên càng xe, Tả Hộ pháp, Hữu Hộ pháp, Trung Đường chủ cùng ngồi chung lái xe.
Trong xe, Hạ Thiển Ly và Tần Hoài Phong đang nhàn nhã mà thưởng thức trà, đọc sách đọc thư.
49 Sau khi trở lại phân đà, Tần Hoài Phong ngồi nghiêm chỉnh mà nói chuyện của mẫu thân ra.
Hạ Thiển Ly nhẹ thờ dài, day day mi tâm.
“Đi hỏi sư phụ của ngươi một chút trước đã.
50 Lời này của Hạ Thiển Ly vừa nói ra, thị vệ liền vội vàng kéo tay nữ tử phấn y xoay người muốn đi. Chờ đến khi hắn ý thức được việc mình nên làm là phải che miệng nữ tử phấn y lại thì đã quá muộn.
51 Nhị công tử của đích thê của Ninh Nam Vương, Lam Nguyên Thuấn, phong hào Bình Nam Vương.
Vùng ngoại ô vắng lặng, Bình Nam Vương đơn độc một mình đi vào ngôi nhà lá hẹn trước, từ ngoài cửa sổ xuyên vào chỉ có ánh trăng lạnh lùng trong trẻo chiếu lên người.
52 Mặt trời ló ra ở phía chân trời, cửa lớn của tòa nhà phân đà bị gõ ‘thình thình’ kêu vang.
Đệ tử Ma giáo đến ngoài cửa phòng xin chỉ thị.
“Giáo chủ, có người tìm đến.
53 Linh hồn dịch thể còn có, cải lão hoàn đồng sao còn có thể là chuyện kỳ lạ?
Lời này của Hạ Thiển Ly vừa nói ra, hai người lập tức xoay người bay vút về hướng ban đầu, nhưng sau khi bọn họ phá cửa đi vào thì, lại chỉ nhìn thấy một mảnh lạnh lẽo.
54 Trong nháy mắt cảm nhận được sự ấm áp trong lòng, hắn cảm thấy tim mình dừng lại rồi lại nhảy lên.
“Giáo chủ?”
Lo lắng mà khẽ gọi Hạ Thiển Ly, lại hoàn toàn không được đáp lại.
55 Thị vệ tên là Cố Nhạc.
Hắn vốn định an an phận phận, bình bình đạm đạm mà qua cả một đời. Cố tình trời không chiều lòng người, khiến cho hắn gặp phải một chuyện có thể coi là vớ vẩn nhất trên đời, mà nguyên nhân gây ra chuyện kia là Lã đại tiểu thư đang cười hì hì xuất hiện ở trước mặt hắn.
56 Tin tức lão bộc đã chết, cùng với tin tức hỏi thăm khắp nơi cũng không có kết quả truyền đến.
Sau khi một hy vọng tan biến là thất vọng, khi hy vọng còn lại cũng tan biến nốt là tuyệt vọng.
57 Đầu mùa xuân, trong hơi ấm vẫn còn mang theo chút se lạnh.
Liễu xanh lay động, hoa quế tản hương. Gió xuân phất qua, vài cánh hoa màu hồng theo gió tung bay, rơi trên bức tranh hoa quế.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25