901 Đi đến phía trước một gốc cây phong lá đỏ vô cùng xinh đẹp, Chung Yên Hoa thoáng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc, có chút chần chờ hỏi:- Nhưng mà trước kia đã có rất nhiều những người như vậy bởi vì chiến tranh mà chết đi, nhưng mà anh vẫn trốn tránh đi rất xa, chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là rất không công bằng với bọn họ hay sao?Hứa Nhạc vươn tay ra xoa xoa nhẹ mái tóc của cô nàng thiếu nữ, nhẹ giọng nói:- Bất luận là kẻ nào cũng có những mối quan hệ thân thuộc khác nhau.
902 Cuối mùa thu năm 75 Hiến lịch 37 Liên Bang, những cơn gió lạnh dần dần thổi quét qua Đặc khu Thủ Đô, tuy rằng chậm chạp không thể nghênh đón được những trận tuyết đầu mùa, thế nhưng mà nhiệt độ bên ngoài đã hạ thấp đến mức bắt đầu ở trên các cánh cửa sổ thủy tinh ngoài các tòa nhà đóng lại thành những bọt sương trắng đục.
903 Một đóa hoa hồng đỏ thắm phản chiếu hình ảnh lên lớp kính thủy tinh sáng loáng bên cạnh, tạo thành một bức tranh xinh đẹp tuyệt mỹ, nhìn qua cực kỳ bắt mắt người khác.
904 Thai Chi Nguyên nhẹ nhàng đưa tay lau lau trán một cái, cảm khái nói:- Cũng giống như là những gì Chủ biên Bob đã nói vậy, Tổng thống tiên sinh đã bắt đầu trở nên quen thuộc, hơn nữa hưởng thụ những cái thủ đoạn kia rồi, đối với Liên Bang mà nói, đó chính là một hồi tai nạn khủng khiếp!- Những hành động hắc ám bí mật được tiến hành đến một hồi trình độ nhất định nào đó, thì mọi người thường thường sẽ quên đi mất mục đích ban đầu của hắn là cái gì.
905 Sau khi cắt đứt điện thoại, Thai Chi Nguyên nhận lấy từ trong tay thư ký riêng một kiện áo khoác có chút mỏng manh, khoác lên trên người, bên ngoài văn phòng làm việc mà đi tới.
906 Tiếng súng vang lên một phát, sau đó cũng không có thêm bất cứ tiếng súng nào nữa. Bên trong đại sảnh Lâm Viên vẫn như trước cực kỳ thanh tĩnh. Đám bồi bàn bên trong vẫn như cũ hạ thấp cước bộ, nhẹ nhàng bưng những khay đồ ăn cực kỳ sang quý đi lại liên hồi giữa các khu hành lang thủy mặc.
907 Sau khi cái sự kiện đổ máu tại quảng trường Nam Khoa Châu kia phát sinh xong, dưới sự lên án cực kỳ cường hãn mạnh mẽ của bên phía Chính phủ, dưới sự công kích liên tục không ngừng của vô số cơ quan tin tức truyền thông, chủ lưu bên trong xã hội Liên Bang cũng đều cho rằng Thai Chi Nguyên cùng với đám người của Cuộc hành quân trầm mặc kia hẳn là nên phải chịu trách nhiệm đối với sự kiện này.
908 Thành phố nhỏ Mã Đặc của Tinh cầu Mặc Hoa, căn cứ địa của Bộ Tư lệnh Đế Quốc, tất cả các bình dân bá tánh sinh sống trong phạm vi bảy mươi km vuông xung quanh nơi này sớm đã bị di chuyển đến khu vực bình nguyên xa xôi phía sau rồi.
909 Hai tháng trước đây, ngay khi mà Tướng quân Hồ Liên chính thức tiếp quản toàn bộ Quân đội Liên Bang trên bề mặt Tinh cầu Mặc Hoa, Bộ Tham Mưu của hắn ta đầu tiên liền trực tiếp một phen đem cả đám cựu thành viên của Tiểu đội 7 như là Hùng Lâm Tuyền, Cố Tích Phong, Đạt Văn Tây… toàn bộ điều nhập hết vào Tiểu đội NTR kia.
910 Tất cả các tài nguyên ở trong thời kỳ chiến tranh cũng đều đã biến thành các tài nguyên quân sự. Trên Tinh cầu Mặc Hoa có vô số nhưng cái quặng mỏ graphit cường độ cực kỳ cao, vốn chính là loại tài nguyên có nhu cầu cấp bách nhất bên trong chiến tranh.
911 A Tư Lạp đã bị cưỡng gian, ông nội của A Tư Lạp đã chết rồi, A Tư Lạp khóc, nước mắt của A Tư Lạp đã hoàn toàn cạn khô hết, A Tư Lạp vẫn còn sống, nhưng A Tư Lạp thì đã không còn sinh mệnh nữa rồi.
912 Cưỡi trên máy bay vận tải vật tư vũ khí của Quân đội Liên Bang di chuyển đến bên ngoài khu vực chiến khu Tây Nam của Tinh cầu Mặc Hoa, sau đó lại đi quá giang trên những chiếc xe vận tải quân dụng, đi tới phiến thành trấn nằm sát vùng chiến hỏa liên miên.
913 Cô nàng thiếu nữ A Tư Lạp ôm chặt hai đầu gối, mở to cặp mắt tròn xoe ngần ngận nước mắt, nhìn chằm chằm về phiến gia hương đã bị tàn phá nặng nề đang chìm đắm trong bóng đêm xa xa, hạ thấp giọng hỏi:- Như vậy thì là ai đã làm sai cơ chứ?Hứa Nhạc khẽ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng cũng vô cùng trực tiếp hồi đáp:- Tôi cũng không biết!Sau đó dưới sự thỉnh cầu tràn đầy chân thành của Hứa Nhạc, A Tư Lạp mạnh mẽ đè nén xuống sự chán ghét đối với đoạn ký ức bi thảm kia, tận hết khả năng kể lại cực kỳ tỉ mỉ một lần nữa những chuyện xảy ra trong căn hầm ngầm kia.
914 Hứa Nhạc toàn thân ướt đẫm rất nhanh đẩy cửa phòng bước vào, những giọt mưa tí ta tí tách không ngừng từ trên cổ tay áo rơi thẳng xuống mặt đất. Ánh mắt của mấy gã đội viên cũ Tiểu đội 7 cũng men theo những giọt mưa rơi kia mà nhìn thẳng xuống mặt đất.
915 - Còn về phần mấy gã tù binh này… bọn chúng là tù binh của tao!Sắc mặt của Đông Phương Ngọc lúc này đã tái nhợt, theo những lời nói của hắn, ở bên dưới bộ râu quai nón rậm rạp mơ hồ ẩn hiện lộ ra, phảng phất như đang phi thường đùa bỡn Hứa Nhạc vậy.
916 Những chiếc Chiến đấu cơ Liên Bang hình giọt nước màu xám sẫm, gào thét phóng vọt qua phiến không gian trên đỉnh đầu của gian tiểu viện này, xé rách vô số những tràng mưa bụi, ở trên bầu trời cao hoàn thành một lần động tác xoay tròn cực kỳ tiêu sái mà xinh đẹp, dùng tốc độ cực nhanh bay khỏi khu vực vừa rồi, giống hệt như một đám Diều hâu xám xé mây mà đi.
917 Thanh âm của những đầu đạn cơ pháo hạng nặng oanh kích lên trên những tảng đá xanh lớn, cũng không phải giòn vang giống như là những hạt mưa rơi lên trên mái nhà, mà càng giống như là những giọt nước mạnh mẽ rơi thẳng xuống đám bụi mù dày đặc vậy, phát ra thanh âm phốc phốc trầm đục.
918 Vì cái gì lại phải chiến đấu, chính là bởi vì địch nhân vẫn còn ở nơi đó!Đây chính là một câu danh ngôn của Tiểu đội 7 năm đó đã từng làm rung động toàn bộ Liên Bang, chỉ có điều gã Lan Hiểu Long năm xưa đứng trên bục nhận Giải thưởng Tinh Vân nói ra câu nói nổi tiếng này, hiện tại sớm đã công thành danh toại, không còn đứng ở tiền tuyến nữa rồi.
919 Cố Tích Phong ập mặt ngã thật mạnh xuống mặt cỏ rậm rạp bên dưới, cảm giác phía sau đầu mình đột nhiên dính một thứ gì đó nóng hôi hổi mà dinh dính, hắn đưa tay lên xoa xoa phần đầu có chút choáng váng của chính mình, quay đầu lại nhìn về phía sau.
920 Chi đội ngũ sớm đã vô cùng mỏi mệt, ở trong ánh nắng sáng sớm không ngừng hành tẩu bên trên Cao nguyên Bỉ Cơ. Ở xung quanh đám người bọn họ thỉnh thoảng lại xuất hiện những bụi cỏ khô héo một màu vàng nhạt, những đám đá vụn màu đen vỡ nát, những phiến lòng sông đã khô cạn, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy đám xương cốt dã thú đã chết không biết bao lâu, nằm đầy trên mặt đất.
 
    Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn
Số chương: 49