61 ĐIện Thánh Hiền. A Thuận đứng hầu bên Tông đế, hai tỳ nữ đứng hai bên khẽ phe phẩy quạt. Cây quạt đan từ lá sne tỏa mùi sen dìu dịu thoang thoảng. Đây là lần thứ ba Thanh Nguyên đến nơi này.
62 Lúc này, tất cả bá qun đang quỳ rạp trên mặt đất, không một ai ngẩng đầu lên. Chỉ có tiếng bước chân nhịp nhàng, có quy luật và hương sen thơm thanh dịu báo hiệu người đàn bà quyền lực nhất Chung quốc đang bước qua chỗ họ.
63 "Nhưng dù hạ nhân có vô lễ thì cũng là hạ nhân của Tô phủ, phải do Tô phủ trừng trị. Có lẽ lần sau có dịp vào cung diện kiến thái hậu, thảo dân phải tìm Dương thượng thư hỏi thử xem, có phải dạo này Hình Bộ quá rãnh rỗi, đến nổi xen vào chuyện nhà dân thế này.
64 Ngay tối hôm ấy, một đoàn người thương buôn bắt đầu rời Sa thành, tiến về Hạo thành. Chĩ với vài ba rương hàng, không ai ngờ trong đấy là một vạn lựng đang làm Tô gia điêu đứng.
65 Ngày hôm sau. Tiêu phủ. Cửa Tiêu phủ vẫn to lớn như thế, hai con sư tử đà trước cổng vẫn hiên ngang như vậy. Chỉ có thân phận của Thanh Nguyên là khác thôi.
66 LỤC - CHUNG PHÂN TRANH SỬ KÝ. Chung quốc - Lục quốc liền kề nhau, đều là hai quốc gia hùng mạnh nhất bầu trời Tây Bắc này. Thế nhưng, ít ai biết được, Thời Thái Tổ Lục Xương đại đế cách đây hơn ba trăm năm, Lục quốc vốn là bá chủ gầm trời Tây Bắc, lãnh thổ nghìn dặm, núi non nghìn trùng, phía Bắc là vùng đát trống hoang vu cằn cỗi, chỉ có tộc người Di tự sinh tự diệt, phía Nam được bao bọc giữa ngọn núi Lạc La hùng vĩ kéo dài hơn tám trăm dặm, phía Bắc được bao bọc giữa ngọn núi Lạc La hùng vĩ kéo dài hơn tám trăm dặm, chẳng khác nào một bức tường kiên cố khổng lồ bất khả xâm phạm.
67 Có một hôm, sứ giả của Lục vương đến tìm A Nhãn. Nghe nói hắn là một vị trọng thần gì đó trong triều, vì vậy cả làng đều dè dặt, cung kính đón tiếp. A Cách Ta nghĩ, cho dù hắn chỉ cần hắn là một người Lục quốc, cho dù có phải trọng thần gì không, cũng sẽ được tôn kính như thế.
68 Thanh Nguyên nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày suy nghĩ. Lát sau, cô chấm tay vào tách trà, viết lên mặt bàn bốn chữ"Cứu gia đại công. "Lâm Hiệp trợn mắt nhìn bốn kí tự kinh hãi thế tục đang dần bốc hợi trên bàn.
69 "Thường nghe người đời tán tụng tiệc thưởng hoa đào của thái hậu khoái lạc chẳng khác chi hội bàn đào của vương mẫu, quả thật xứng với câu "Diễm lệ hương trời thiên hạ trọng", nhưng nếu chỉ uống rượu đàm luận như vậy thì thật nhàm chán, mất di cái lạc thú thưởng hoa thưởng rượu""Thật là cuồng ngôn lộng ngữ (nói năng ngông cuồng).
70 Con mắt Tông đế cong lên, nở nụ cười ôn hòa, vừa cười vừa nói"Hiếm khi có dịp vui vẻ thế này, mọi người tiếp tục chơi nào, đừng để mất hứng. Tiếp tục lên bóc bài nào.
71 Hứa Sơn nghe xong câu thơ, nhất thời cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa tức giận, vừa bất đắc dĩ. Nhưng Hứa Sơn thì vẫn là Hứa Sơn, hắn chỉ thất thần trong chốc lát, rồi lại bình tĩnh rời khỏi cỗ ngồi, quỳ một chân xuống, thưa"Con đội cha trên đầu chính là đạo hiếu.
72 Câu thơ cuối được ngâm lên trong thương cảm. Cả điện như chìm trong ý thơ dạt dào của mùa xuân. Mãi một lúc sau, tiếng vỗ tay khen gợi của Tông đế vang lên, mới kéo được họ về chốn nhân gian"Hay quá.
73 Thanh Nguyên không để ý họ đang nói gì, trong đầu cô dần hiện lên nhiều luồng suy nghĩ. Tông đế thấy vẻ thất thần của cô, bèn hỏi"Ái khanh, khanh đang suy nghĩ gì vậy?"Cô hơi do dự một lúc rồi rụt rè nói"Thần đang nghĩ, tại sao họ lại không lợp nhà?"Tông đế vừa nghe xong, bèn nhíu mày suy nghĩ.
74 Tông đế đi thẳng xuống giữa điện, vừa thận trọng đỡ Thanh Nguyên dậy, vừa phấn khởi cười to"Tốt, tốt lắm. Anh hùng xuất thiếu niên là đây. Trẫm sắc phong khanh thành Hộ quốc phó tướng thống lĩnh năm vạn binh Liêu Đông cùng đại tướng Hứa Sơn đến Châu thành nghênh tiếp giặc Xuân.
75 Vào đêm trăng tròn mười lăm, cuối cùng Hiền phi đã bắt đầu lâm bồn. Tất cả các thái y đều được điều động đứng trước của điện, có hơn mười bà đẻ cùng tụ tập trong phòng, thế nhưng đế vương lại không có mặt.
76 Bùi Tuấn đón bức họa, rồi nhẹ nhàng đóng cửa rời đi. Trước khi hắn ịp bước chân ra khỏi cửa, đột nhiên Thanh Nguyên gọi hắn lại, và ngập ngừng hỏi"Tôi mới nghe tin phụ thân huynh vừa tạ thế, sao huynh không về thăm nhà? Một trong ba tội lớn của con người là bất hiếu, nếu không về e là huynh sẽ hối hận cả đời.
77 Trong lịch sử trải dài trăm năm của Chung quốc, đây là lần đầu tiên triều đình ra lệnh duyệt quân công khai trước dân chúng. Hàng vạn quân binh chia thành hai đội tập trung ngay trước cổng thành.
78 Khi trong điện không còn bóng người, tông đế cầm bút lông lên, nét chữ như phượng như rồng múa may trên tờ thánh chỉ. Ngày hôm sau, thánh chỉ được ban ra, phong Kỳ vương làm Nhiếp Chính vương.
79 Thái sư đã bước vào tuổi thất thập cổ lai hy, sức khỏe đương nhiên không thể so với người trẻ, mới quỳ chưa được tròn canh giờ mà chân đã run lập cập, mồ hôi vã ra như tắm.
80 Gần rạng sáng, Hứa Sơn mới thúc ngựa trở về. Sắc mặt hắn tối sầm, mặt mũi nhếch nhác vô cùng. Tất cả các tướng đều bị triệu tập vào lều. Vừa vào Liễu Dương đã hỏi ngay "Tướng quân, có đuổi theo kịp không?"Hứa Sơn lắc đầu.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8