41 Những người còn lại được đưa vào một căn phòng lớn. Những tách trà được bưng lên. Một thư sinh Nam quốc châm biếm: “Coi chừng có độc đấy. Trên đời này đúng là không thể tin ai được mà.
42 Sáng mai là ngày diễn ra vòng năm, cũng là ngày kết thúc Thi hội. Cuộc thi tưởng như hết sức bình thường và đơn giản này, lại ẩn chứa biết bao âm mưu, thủ đoạn chính trị.
43 Hôm nay là ngày kết thúc một chặng đường phong ba tại Phong thành. Bắt đầu bước sang một trang mới gay go, phức tạp hơn, tất cả mới chỉ là nấc thang đầu tiên trên đường tìm về nhà của Thanh Nguyên.
44 (*) Đời người như ván cờ. Một kỳ thủ rất nổi danh là ông Emmanuel Lasker đã nói: "Cờ vua chỉ hạn chế cho nhân loại sống trên trái đất, trong khi cờ vây vượt khỏi thế giới này.
45 Thế là ba tháng sóng gió ở Phong thành đã đi đến hồi kết. Bây giờ Thanh Nguyên có thể miễn cương được xem là giàu có. Số tiền cá cược thu được, cộng thêm lợi nhuận của Hương lâu đủ để cô nàng sống an nhàn cả đời.
46 Cuối giờ Hợi (23h)"Cốc, cốc, cốc"Có tiếng gõ cửa, Lý Lộc vừa đứng dậy mở cửa, vừa làu bàu nguyền rủa vài câu. Giờ này thì còn ai đến nữa. Mở cửa ra, một tên lạ mặt, nhỏ con với bộ râu xồm xoàm, xấu xí.
47 Trong lúc Thanh Nguyên đang giao dịch với Lý Lộc, có một âm mưu khác cũng được tiến hành song song tại dãy nhà kế bên. Phòng của nhị thủ lĩnh. Lương Quan trong vai một tên nô bộc, cầm khay trà bước vào phòng.
48 Một cuộc hỗn chiến dữ dội. Vì thực lực hai bên tương đương nhau nên cứ giằng co mãi. Bùi Tuấn chém một nhát trực diện về phía Lý Lộc. Lý Lộc dùng kiếm đỡ lại.
49 Mọi người ngẩn ngơ, không hiểu gì cả. Ngay cả chú Hùng cũng nghệch mặt ra. Thanh Nguyên nói"Nếu nạn nhân bị trúng độc, trải qua một thời gian dài như vậy, thuốc độc đã ngấm đến lục phủ ngũ tạng.
50 "Nếu Trương công tử không trả lời được thì để ta nói cho. Có thể do sơ suất ngươi đã làm mất Bạch ngọc Chung quỳ, Lê tiểu thư nhặt được, vốn đã có lòng yêu mến ngươi, nên đã âm thầm cất giấu.
51 Thanh Nguyên cười, đó là một nụ cười đắc thắng của kẻ mạnh. Ánh mặt già nua của Trương lão gia như dại đi. Lão ta ngồi sụp xuống, Trương Nam thì rất bình tĩnh, gương mặt không mảy may cảm xúc, cứ như người vừa thú tội giết người không phải là hắn vậy.
52 Tông đế cười, đó là nụ cười luôn thường trực trên môi hắn, Thanh Nguyên đã thấy rất nhiều lần, nhưng có thể khẳng định, đó không phải là nụ cười thật lòng, mà chỉ như một kiểu tán thưởng.
53 Thanh Nguyên bước vào chùa, mùi nhang khói thoang thoảng, tiếng gõ mõ đều đều nghe thật não lòng, có lẽ đó là lý do kẻ ác không dám bước vào cửa chùa.
54 Tiếng gõ cửa bất chợt khiến mọi âm thanh trong phòng như đông cứng. Bùi Tuấn mở cửa, nhưng không hề thấy bóng người, chỉ có một cái bọc màu xanh để ngay bậc thềm cửa.
55 Thanh Nguyên lấy từ trong bọc vải ra một cuộn tranh. Theo từng đường lăn của cuộn giấy, sắc mặt của Hứa Sơn cũng dần thay đổi. Từ hờ hững như xem kịch vui, đến kinh ngạc rồi hoảng hốt, cuối cùng lại trở lại sắc thái bình tĩnh ban đầu.
56 Điện Liêm Chính. Cung điện dát vàng, ngôi báu lộng lẫy, các vị quan viên đứng thẳng tắt, đạo mạo mà trang nghiêm. Cũng như mọi ngảy, các đại thần văn võ lần lượt dâng tấu chương bẩm báo.
57 Không khí lại bị đông cứng thêm lần nữa. Đến cả Thanh Nguyên cũng cảm thấy bất ngờ. Trong triều hiện nay, chỉ có ba vị quan nhị phẩm, muốn leo lên cái ghế này tuyệt không phải đơn giản, vậy mà hắn sẵn sàng từ bỏ chỉ vì một người dưng.
58 Đoàn người chăm chăm đi về hướng Đông Nam. Võ Thiện cưỡi ngựa đến gần xe Thnh Nguyên, gõ vào xe hai cái rồi nói"Trước mắt có một ngôi miếu hoang, chúng ta vào đó nghỉ ngơi được không?"Giọng nói uể oải của cô truyền qua lớp màn xe.
59 Thanh Nguyên vừa rót thêm nước vào tách trà của mình vừa ôn tồn nói"Nếu dễ dàng bị vài tên tiểu tặc cướp mất chuyến tiêu, đến nỗi mạng cũng không còn, thì Trân Bảo sao có thể ngồi lên vị trí tiêu cục đệ nhất thiên hạ.
60 "Vậy còn mực đóng dấu thì sao? Cũng không thể làm giả, đúng không?" Thanh Nguyên hỏi. "Mực đóng dấu thì càng không thể. Mực của triều đình được điều chế bằng phương pháp bí truyền, tuyệt không thể làm giả.