1 Ân Di là một cô gái luôn vui vẻ ,hồn nhiên và trong sáng. Tuy cô không đẹp nhưng cũng được xếp vào hạng dễ thương chứ nhỉ. Từ nhỏ Ân Di sống ở cô nhi viện, nhưng năm mười tuổi cô đã trốn khỏi đó và đến làm giúp việc cho một gia đình giàu có.
2 "Ân Di, tao về trước đây ". "Ừ, cẩn thận đấy". Ân Di nói với theo, lắc đầu ngán ngẫm cái tính trẻ con của Huyền Thi. Dắt con ngựa sắt ra, vừa đạp vừa hát, bây giờ đã hơn 11h đêm rồi mà số lượng người đi đường vẫn không thuyên giảm.
3 “Đây là kết quả xét nghiệm"Vị bác sĩ đưa giấy xét nghiệm cho Ân Di và Bảo Anh. Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, Bảo Anh nhảy cẩng lên sung sướng ôm lấy Ân Di, xem ra ông trời rất tốt với Bảo Anh này.
4 " Ba, mẹ". Bảo Anh mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn người phụ nữ trên giường và người đàn ông ngồi cạnh đó. "Khoang hãy hỏi con, con có quà cho ba mẹ đây".
5 Ân Di thay áo quần xong thì xuống ăn sáng, vì cô ở tận tầng thứ ba nên buổi sáng chưa ăn gì mà phải đi một đoạn đường này cũng đã đủ mệt rồi. Tuy nó không dài mấy nhưng đối với một người mang cái bao tử rỗng này thật sự là một vấn đề có sao đấy.
6 Xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng như ăn ớt, Huyền Thi nhảy tọt vào xe để giấu đi cái bản mặt này của mình. Bảo Anh thì như con ngu vậy, cô vẫn còn bị ám ảnh với cái giọng đinh tai đấy của Huyền Thi, Ân Di chỉ mỉm cười lắc đầu ngán ngẩm với cái tính trẻ con này của Huyền Thi.
7 Sáng sớm, những tia nắng mới vừa hé, đã như thường lệ, nhảy nhót ngoài khung cửa rồi kéo nhau vào phòng, tiến đến chiếc giường rộng được trải grap trắng.
8 Tôi là Triệu Quốc Hy, tôi đã nghe ba hai cô nhắc về hai cô rất nhiều”. “Chào cậu”Ân Di vui vẻ đưa tay trước mặt Quốc Hy tỏ vẻ muốn bắt tay. “Chào!”Quốc Hy cũng vui vẻ bắt tay cô.
9 Huyền Thi như đứng không vững, người cô như chao đảo, mắt bắt đầu mờ dần, một lớp sương mù đang phủ lấy đôi đồng tử đen nhánh kia, sống mũi cay cay. Bây giờ cô cảm thấy trời đất như sụp đổ, tất cả trở nên hoang tàn trong mắt cô.
10 Chiếc BMW dừng lại trước một quán bar sang trọng. Trên xe, hai người con gái có bo đì cực chuẩn bước xuống dáng vẻ trông sang chảnh vô cùng. Bảo Anh cực kì vui sướng khi được trở lại đây, lâu nay vì bù đầu bù cổ việc ở công ty nên không có thời gian đến những nơi này.
11 Gia Khánh không một chút biểu cảm bỏ ra khỏi Bar, bây giờ anh đang rất đau, anh không thể ở lại đó thêm, nhìn Ân Di anh lại càng nhớ cô ấy, anh phải đi, anh không thể ở lại đó thêm nữa.
12 Một cảm giác đau rát nhanh chóng lan khắp cơ thể, Ân Di lờ đờ mở mắt, một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cô. Ân Di khẽ nhíu mày, cô phát hiện có thứ gì đó đè lên người mình.
13 Trước mắt cô giờ là một màu đen tối, cô sợ hãi, khóc lên, từng tiếng nấc như cào xé không gian nơi đây. Cô có cảm giác như ai đó ôm lấy mình, mở mắt thì thấy Gia Khánh ở ngay bên cạnh.
14 Quốc Hy một mình bước trên con đường dài không một bóng người. Tiếng gió vù vù bên tai nhỏ dần rồi không còn nghe thấy gì nữa. Anh đau đớn khuỵa gối xuống nền đất lạnh ngắt.
15 Ân Di không thể chịu đựng hơn được nữa, cô mệt mỏi thiếp đi trên vai anh. Gia Khánh đúng là sức dai như trâu (ẹc ẹc t/g dùng từ hơi thái quá hề hề). Anh cõng cô đi một quảng đường dài như vậy cũng không có lấy nửa câu than thở.
16 Một tháng trôi qua nhanh chóng, những cảm xúc vỡ òa từ ngày cô quay về giờ vẫn còn lưu giữ trong tim cô. Ân Di vận lên người bộ đồng phục mới, hôm nay cô sẽ đến trường.
17 Căn tin hôm nay đông hơn thường ngày, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người. Ân Di đến thở cũng khó khăn, bởi những chuyện xảy ra với cô ngày tại bây giờ thật khó mà tin nổi.
18 Tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở phòng y tế, là ai mang cô đến đây?Nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một người con trai đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh.
19 Ân Di cảm thấy bối rối, cô cười hì hì, “Một chuyện đó thôi, thật ra tao cũng chỉ mới biết, chưa có dịp nói cho mày. ”Ân Di đưa đôi mắt long lanh nhìn Huyền Thi, trông cô như một con mèo mít ướt.
20 Kế hoạch tác chiến thành công, Huyền Thi phủi phủi tay ra khỏi phòng. Vừa bước ra đã thấy Bảo Anh đứng lù lù trước cửa. “Ôi mẹ ơi chết con rồi! Nhỏ điên… mày muốn dọa chết tao à.