41 “Sao, sao có thể, như thế há chẳng phải tôi lấy mạng người khác để bảo vệ mình sao?”Cô không thể tin nổi là bản thân mình sẽ làm việc đó, chẳng khác cầm thú là bao.
42 Cô tức xì khói nhưng chẳng thể làm gì hơn. Tại sao? Tại sao vậy? Cô rất tốt bụng, là người hiền lương toàn làm việc thiện, vậy thì tại sao số cô lại nhọ hơn than thế này hả trời? Trải qua một đêm ở nơi xa lạ, đối với cô chẳng có gì để nói, có điều… cô qua đêm một cách rất rất thê thảm.
43 Chương thông báo Các bạn thân mến, hôm nay mình viết một chương thông báo để nói rõ nội tình của mình. Mình cũng mong là những trang sưu tầm truyện này của mình cũng sao luôn chương này để các đọc giả biết những lời mình muốn nói.
44 Đây là lần thứ hai cô được tắm một cách “không chủ động”. Có cái kiểu đối xử hay trừng phạt gì hay ho hơn không, hắn đúng là rắn rết, có cần phải thủ đoạn đến vậy không?Cô vận trên mình bộ đồ ngủ mỏng manh, ngoài đồ này cô chẳng còn thứ gì để che thân, đứng trước mặt người khác là đã quá xấu hổ rồi, vậy mà bây giờ cái đồ mỏng manh này lại ướt sũng, dính sát vào da, bao nhiêu thứ trời cho đều lộ ra hết.
45 Trời đã sáng, cô ngồi dậy phát hiện hắn không có ở bên cạnh, cô mệt mỏi bóp bóp bả vai trái đau buốt. Cả đêm hắn giữ nguyên tư thế ngủ ấy, hại cô không thể trở mình, kết quả là đau vai ê ẩm, bên hông trái còn có một vết lằn đỏ, không hiểu là vì gì? Cô leo xuống giường vào phòng vệ sinh, năm phút sau đã cs mặt ở phòng ăn.
46 Cô bước ra bằng cửa chính, chán nản ném khẩu súng vào xe, giữa cái nắng chói chang, chiếc Ferrari màu rượu booc đô thật nổi bật. Cô thở dài thườn thượt, mệt mỏi dựa người vào thành xe, thật không ngờ cô lại thà hi sinh mình còn hơn là giết ông ta.
47 Cô mơ hồ cảm thấy thật ấm, nơi nào đó trên cơ thể vẫn còn lưu lại cảm giác đau. Vành tai và ngực cô đã được băng bó, cô nhíu mày gắng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, nhìn xung quanh.
48 Về đến bản doanh, cô bị hắn lôi về phòng ném xuống giường. Khỉ thật! Cô có phải là đá đâu mà hắn làm như cô không biết đau là gì? Cô nhăn nhó nhìn hắn cầm hộp y tế trong tay, hắn vạch áo cô ra một cách dữ tợn.
49 Đặt chân xuống Italia, cô có phần không thoải mái. Qủa đúng là bá chủ giới hắc đạo, chỉ vừa bước xuống khỏi máy bay tư nhân, ngay lập tức đã có kẻ muốn truy sát.
50 Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh nam, mặt mày nhăn nhó nhìn Quốc Hy. Hắn bảo cô chui vào đó, hắn sẽ canh cửa giúp cô, mệnh lệnh này cũng chính là do tên Vương Khánh không phân biệt nam nữ ấy ra lệnh.
51 Hoài Nam cùng Minh Huy xuất hiện từ bao giờ, hai người một tiến một lùi tránh những phát đạn. Minh Huy tránh phát đạn đầu tiên, lấy đà từ bức tường bên cạnh, theo đà tiếp cận mục tiêu, cú xoay ngoạn mục đập vào gáy một tên xạ thủ.
52 Cô tỉnh dậy sau một tuần hôn mê, đúng thật trông cô đã gầy đi nhiều. Nhớ lại cảnh bản thân mình xả thân cứu hắn, những phát đạn đau nhói như mổ xẻ, cô rùng mình ngồi bật dậy, mồ hôi nhễ nhãi.
53 Đã bao nhiêu lâu rồi, hắn chịu đựng một mình, bao nhiêu lâu rồi không có cô bên cạnh, bao nhiêu lâu cố quên đi sự tồn tại của cô. Nhưng, hắn chợt nhận ra, thời gian không thể làm lành vết thương của hắn, vết thương thật sự đã ăn đến tận xương máu.
54 Cô đi, nhưng không mang theo bất cứ gì. Bất quá đó toàn là đồ của Vương gia, cô chẳng có lý do gì để mang đi cả, cứ ra đi tay không thế này cũng là chuyện tốt, khỏi phải lo năng tay làm gì?Đã lâu rồi cô ở Vương gia, Gia Hứa đó là cha cô, nhưng ông ta điềm nhiên chẳng cần quan tâm mạng sống của cô, từ lâu đã ân đoạn nghĩa tình rồi.
55 “Tại sao?” Cô như đứng không vẫn, từng câu từng chữ chính tai cô nghe, chính mắt cô thấy ông ta nói, một cách rõ ràng, rành mạch. “Giết chết hắn, con gái, đừng làm ta thất vọng chứ?” Gia Hứa tiến đến, tay vuốt ve lên mắt cô “Con là con gái ta mà.
56 Trên thế gian này có tất thảy nhiều người cùng cực. Họ không cực về tâm cũng cực bởi cái thân thể, như cô bây giờ đã hôn mê suốt nửa tháng trời vẫn không chịu tỉnh giấc.
57 Bảo Anh mở cửa bước vào phòng, vẫn là gương mặt ấy, Ân Di tuy không phải chị của cô, nhưng cô đã xem Ân Di còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Cha mẹ cô, đã từng suy sụp một thời gian dài, khi biết sự thật này, nhưng họ cũng đã sẵn sàn cho qua, vứt bỏ quá khứ cũng chỉ để chờ đón ngày Ân Di tỉnh lại, nhưng sự thật quá phủ phàng, năm năm tháng tháng cứ vậy trôi, thế mà Ân Di không một chút tiến triển.
58 Bảy giờ ba mươi, trong ngoài biệt thự của Vương Khánh đều là giăng hoa kết đèn, một không gian tao nhã lại không kém bắt mắt, đơn giản nhưng không kém cầu kỳ, cao sang mà thanh lịch.
59 Không gian im ắng, không ai nói với ai câu nào, việc Ân Di bị cho uống thuốc an thần quá liều thì cần phải xem xét thật kỹ lưỡng, nếu người này có ý đồ hại Ân Di thì sao không cho uống thuốc độc mà lại là thuốc an thần.
60 Cảnh báo: 18+ (Tác giả chưa bao giờ viết cảnh này, nên nếu có sơ sài thì tha cho tác giả nhé!)Bảo Anh nắm tay Ân Di, nhạt nhòa từ lúc nào, chỉ cần vậy thôi là đủ rồi, nếu Ân Di đã tỉnh, vậy thì Vương Khánh sẽ không còn phải đau khổ nữa.