21 Trong màn đêm với nhiều chấn động lạ, từ đâu một giọng nam nhân viên vang lên. “Xin lỗi vì sự bất cẩn này, khách sạn chúng tôi gặp sự cố ngoài ý muốn, xin quý khách theo lối này tản ra ngoài.
22 “Bảo Bảo Anh lắc đầu nguầy nguậy, cô như mất hết sức lực dựa vào Hoài Nam. “Chị… là tại em không tốt, đáng ra em không nên kéo chị đến đây, em đã hại chị rồi, Ân Di… chị ở đâu?”Bảo Anh ngoan cố hét lên.
23 Những tưởng Gia Khánh đã chôn vùi trong đám cháy, Hoài Nam cùng Minh Huy muốn vào tìm nhưng bị cản lại. Một lúc sau, Gia Khánh bế Ân Di vòng lại tới trước của khách sạn.
24 Ân Di cùng Bảo Anh bước vào lớp, Huyền Thi từ đâu chạy đến hớn hở. “Ê, trường mình tổ chức một buổi tiệc cho học sinh khối 11 và 12 đấy. ”Nhìn khuôn mặt vui vẻ của Huyền Thi, Ân Di như đoán được điều gì đó, nuốt nước bọt, cô kéo kéo tay Bảo Anh, trên mặt hiện hai chữ “chuồn lẹ”.
25 Ân Di suốt buổi học không nuốt trôi chữ nào. Trong thâm tâm cô cảm giác một nổi lo sợ dâng lên tột đỉnh, cô thắc mắc, rốt cuộc, cô thật sự là ai? Cô đã quên đi thứ gì hay sao?Nhìn thấy đôi mắt ấy của Nhã Lâm, cô chợt run lên, nhanh chân chạy theo Bảo Anh ra cổng trường.
26 Không khí bắt đầu vui vẻ hẳn lên, Gia Khánh ít nói, anh vẫn như ngày nào, lạnh lùng, cố chấp. Anh chỉ nở một nụ cười dịu dàng đối với mình Nhã Lâm, Ân Di buồn bã cụp mắt xuống, cô cảm thấy có gì đó nhói lên ở tim.
27 Ân Di nhanh chóng cản Quốc Hy lại. “Cảm ơn anh, tôi thật sự không sao mà. ” Sau đó quay sang nhìn Nhã Lâm mỉm cười “Nhã Lâm, tôi không sao đâu, cô không cần áy náy.
28 Giọng nói này đủ lớn để khiến mọi người nghe thấy, Gia Khánh nhanh chóng chạy đến, đá cánh cửa phòng kia ra, hình ảnh một người con gái nằm dưới đất, máu me bê bết.
29 Vị Bác Sĩ kia vội vã cúi gập người, “Bác Sĩ Nguyên Phong đã chuyển sang bệnh viện trung ương của tập đoàn rồi ạ. ”“Gọi ông ta đến đây. ” Gia Khánh tức giận hét lên.
30 Nhã Lâm bây giờ mới thật sự hối hận, đáng ra cô không nên hành động liều lĩnh, bây giờ nếu hiến máu, chắc chắn những kế hoạch của cô sẽ bị hủy hoại. Cô biết rất rõ về Ân Di, cô ta thuộc nhóm máu hiếm, nhưng mà cô lại không ngờ cô ta lại mắc bệnh Hemophilia, cô thật sự không biết.
31 Minh Huy nhìn Gia Khánh cương quyết. “Đã đến lúc cậu cần biết sự thật. ”Gia Khánh nén lại, cố tìm kiếm một chút bình tĩnh. Trong lòng anh sớm đã nổi lên một trận cuồng nộ, nhưng hình như có thứ gì đó kìm nén cảm xúc của anh, có phải là sự thật mà Minh Huy sắp nói? Hay là thứ khác?Minh Huy không nhanh không chậm từ từ kể lại mọi chuyện.
32 Một buổi sáng trong lành, nhìn những đám mây hững hờ trôi về đường chân trời, bình minh đang dần hé lộ sau một đêm dài đằng đẳng. Ngoài kia, xe đi đường ngày một đông hơn, người người qua lại, Ân Di mơ hồ buồn trong lòng, khung cảnh vừa tấp nập vừa yên bình đến nổi trong lòng cô cảm thấy cô đơn lạ thường.
33 Trong một căn phòng lớn, chung quanh có gần chục kệ sách cao hai mét, không một chút ánh sáng nào lọt vào phòng, không khí nồng nặc mùi thuốc súng. Gia Khánh lạnh lùng gác chân lên ghế, vẻ mặt tự đại ngông cuồng nhìn người đàn ông trước mắt.
34 Ân Di ngơ ngác chẳng hiểu mô tê gì. Hơn nữa, anh ấy vừa nói cái gì? Vợ?“Nè… nè, đưa em đi đâu vậy, em không muốn đi đâu. ”Ân Di từ chối ngồi lên xe, nhìn Gia Khánh hối lỗi.
35 Không gian vui vẻ hẳn lên, Hoài Nam nhìn một đống đồ trên tay Minh Huy, anh ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Ha ha, mày mà cũng đi chợ hả?”Minh Huy ngứa tay ngứa chân muốn đạp cho thằng cờ hó này một phát, cho nó chết tươi.
36 Pằng pằng” tiếng súng lại vang lên bên tai. Minh Huy kéo tay Huyền Thi theo mình, Hoài Nam cõng Bảo Anh trên lưng chạy theo Gia Khánh. Huyền Thi lấy điện thoại từ trong túi áo nhấn phím gọi.
37 Gia Khánh sửng sốt bất lực nhìn bụi khói đen mù mịt trên màn ảnh, từng vật thể đáp xuống màn ảnh chủ, làm vỡ kính sau đó nổ tan tành, từng mảnh vụn thủy tinh văng ra xa, bắn về phía anh.
38 Kể từ ngày cô ra đi, anh cũng mất một phần trí nhớ về cô, tính đến nay đã bảy năm dài đằng đẵng. Phút cuối của bảy năm trước là khoảnh khắc cô không còn trên đời, là khoảnh khắc con sói hoang trong anh trỗi dậy, là giây phút thay đổi vận mệnh của họ.
39 Cô gái chán nản tháo gỡ dây buộc tóc ném vào xe. Chiếc Ferrari mui trần cũng màu rượu booc đô lao nhanh về phía trước, mái tóc dài rũ xuống bay trong gió.
40 Lông mày giật giật, hình như cô không còn cười nổi. Thế là thế nào? Cô không quen biết người này, tại sao bây giờ lại thành một con gà gật gù trong lồng thế này?Ưỡn ngực, bày ra một bộ lạnh lùng của mình, cô tự tin nói, thanh âm sắc bén.