61 Gia Cát Chiêm bĩu môi, dường như muốn nói cái gì với Gia Cát Linh Ẩn, rồi lại cảm thấy không đúng chỗ, nên nuốt xuống lời nói đã tới cổ họng, nhưng ánh mắt của ông ta nhìn Gia Cát Linh Ẩn lại thâm sâu thêm một chút.
62 “Hoàng thượng, chỉ là uống rượu, dùng bữa, có nhàm chán quá hay không?” Chu quý phi cười cười, nói: “Các công tử, tiểu thư đều ở đây, không bằng mời họ giúp vui, nhân cơ hội so tài một chút?”“Ừm.
63 Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, không khỏi cảm thấy thất vọng với Gia Cát Hồng Nhan, đứa con gái ông tỉ mỉ bồi dưỡng, lại bị đánh bại bởi một đứa mấy năm nay tụng kinh ở trong chùa.
64 Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều sáng lên, có thể giành được một cơ hội cải tử hoàn sinh, nhất định không thể bỏ qua!Họa và vũ, đều là sở trường của Gia Cát Hồng Nhan, nhưng không biết, hai phương diện này con nha đầu thối Gia Cát Linh Ẩn kia tài nghệ thế nào? Trận đấu này, Gia Cát Hồng Nhan không còn xem thường Gia Cát Linh Ẩn nữa.
65 Người đầu tiên vào sân là Gia Cát Hồng Nhan. Dáng người Gia Cát Hồng Nhan mặc dù không bì kịp với Gia Cát Linh Ẩn, nhưng trong đa số nữ nhân, cũng xem như là vô cùng xuất chúng.
66 “Chà…” Hình như Sở Kim Triêu còn chưa hoàn hồn, “Người chiến thắng là ai thì mọi người đều rõ, chả trách Tam nha đầu lại đánh cược vào ván thứ ba này, hóa ra là có thế mạnh.
67 “Diêu Khánh, van cầu công tử, đừng như vậy mà, lời công tử nói không phải là thật, đời này ta nguyện làm nô tỳ hầu hạ công tử. ” Như Mộng lôi kéo cánh tay Diêu Khánh, van xin nói, nàng đặt hết toàn bộ hy vọng lên người Diêu Khánh, phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng nàng lập tức khôi phục ý thức, nàng phải nhanh chóng rời khỏi phủ Gia Cát, nếu không sớm hay muộn gì cũng bị hại chết.
68 Trong xe ngựa, Gia Cát Linh Ẩn cùng Gia Cát Chiêm ngồi đối diện nhau, mấy lần Gia Cát Chiêm muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng thấy Gia Cát Linh Ẩn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, vì thế lại nuốt xuống, cứ vài lần như vậy, Gia Cát Chiêm cuối cùng vẫn mở miệng.
69 Ánh mắt lạnh thấu xương của Như Mộng chuyển động, nhìn chằm chằm Gia Cát Hồng Nhan, nói: “Còn có tỷ, đại tỷ! Ngày ấy rõ ràng là tỷ cầm bánh hoa quế kêu muội đưa cho tam muội, lại nói là chủ ý của muội! Tỷ ghen tị tam muội trong Bách Hoa Yến đã đoạt lấy nổi bật của tỷ, cho nên tỷ muốn giết muội ấy, rồi lại sợ lộ tẩy mới đến tìm muội! Nha hoàn trong phòng muội có thể làm chứng!”“Tỷ không có!” Gia Cát Hồng Nhan thẹn quá hoá giận, quát lên: “Như Mộng, muội đúng là nói hưu nói vượn!”“Đại tỷ muốn giết tam muội cũng không phải một hai lần,” Như Mộng nghĩ đến trao đổi trước đó với Gia Cát Linh Ẩn, tiếp tục nói: “Khi tam muội còn ở chùa, đại tỷ đã mua chuộc lão ni cô, khiến bà ta hạ độc trong thuốc của tam muội, sau đó còn giết ni cô kia diệt khẩu.
70 Sau một lát, Thương Y chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức nheo đôi mắt hoa đào lại, nói: “Linh nhi, vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi ngay, thật cao hứng!” Thương Y vừa nói vừa bắt lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, ôm vào trong ngực.
71 Sau khi Đại phu nhân rời khỏi đó thì đến phòng Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan bị phạt cấm túc, giờ phút này đang tức giận nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn trừng trừng đỉnh giường.
72 “Mộc Tê, ngươi đúng là nhà hoàn không có mắt, mau tránh ra!” Tứ di nương nói, “Ngày thường, viện của Tam tiểu thư đều mở rộng cửa, hôm nay sao lại cố thủ canh phòng nghiêm ngặt.
73 Không dừng lại ở đó, Sở Lăng Thiên trực tiếp đến tìm Gia Cát Chiêm, hỏi: “Thừa tướng gia, tối hôm qua bản vương đã nói, không được để bất cứ người nào cầu thân tiến vào, nhưng ông… thật sự làm cho bản vương quá thất vọng.
74 Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn đang đút cơm chiều cho Thương Y ăn, tuy rằng Thương Y vẫn cứ hôn mê, nhưng cũng có nhận thức, ngoại trừ Gia Cát Linh Ẩn, không ai có thể đút được cơm cho hắn.
75 “Vù vù!” Trong sân đột nhiên truyền đến tiếng động, Gia Cát Linh Ẩn và Mộc Tê đồng thời xông ra ngoài. Chỉ thấy có một người đứng ở trong sân, toàn thân đầy máu, y phục bị nhuốm đầy máu tươi, máu càng không ngừng nhỏ giọt xuống đất.
76 “Nương nương, nô tài cảm thấy, Tam tiểu thư không giống là người lỗ mãng như vậy, bên trong nhất định có nội tình gì đó. Theo nô tài biết, Đại phu nhân vẫn luôn không tốt với Tam tiểu thư, nói không chừng bà ấy có mưu mô gì khác.
77 “Thiên nhi?” Hoàng hậu mở to mắt, kinh ngạc nhìn Sở Lăng Thiên: “Con vì một nữ nhân mà mất đi lý trí sao? Bản cung cũng thích nha đầu kia, nhưng liên quan đến an nguy của con, bản cung không thể mặc kệ làm ngơ, cho nên chọn mối hôn nhân này cho nó cũng không tệ lắm.
78 “À, là chuyện gì? Ngươi nói đi. ” Hoàng hậu cười cười, nói. “Nhị tỷ của thần nữ ngưỡng mộ Đại công tử Diêu gia đã lâu, thần nữ thay mặt Nhị tỷ cầu xin Hoàng hậu nương nương nhân duyên này, không biết Nhị tỷ có may mắn được Hoàng hậu nương nương ban cho hay không?”“À.
79 “Thiếp thật sự sai rồi. ” Đại phu nhân quỳ xuống đất, ôm chân Gia Cát Chiêm, khóc lóc van xin nói, “Thiếp không dám nữa đâu, lão gia xem như nể mặt Hồng Nhan và Phong nhi, tha thứ cho thiếp một lần đi, nếu không được nữa, lão gia nể mặt Tiêu gia, Tiêu gia vĩnh viễn là đồng minh của phủ Thừa tướng mà.
80 “Linh nhi là đang đuổi ta đi sao?” Trong lòng Sở Lăng Thiên không khỏi cảm thấy mất mát. “Lúc nào Trục Nguyệt Hiên cũng hoan nghênh Thất điện hạ cả. ” Gia Cát Linh Ẩn nói.