81 Gia Cát Hồng Nhan chạy vội ra ngoài, nhìn thấy mấy tiểu công công đang khiêng một tấm ván, Tiêu Ôn theo sau, trên tấm ván có một người nằm sấp, người nọ đang rên rỉ ỉ ôi.
82 Gia Cát Chiêm vội vội vàng vàng rời khỏi Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn lấy ra một quyển sách viết tay, đưa cho Linh Giới đại sư, “Làm phiền đại sư, quyền sách này tặng cho đại sư.
83 Ở từ đường quỳ lạy suốt đêm, Đại phu nhân toàn thân rã rời, mấy gia đinh phải khiêng bà về phòng, vết thương một tháng có thể khỏi, e rằng phải mất hai tháng mới lành.
84 Ngày hôm sau, một nữ nhân sắc mặt tiều tụy đến phủ Thừa tướng, nếu không phải bà tự giới thiệu, không ai nhận ra bà là Tứ tiểu thư đích xuất Tiêu gia, Tiêu Doanh.
85 Thất vương phủ, trước mặt Sở Lăng Thiên bày ra thông báo tìm người, hắn chậm rãi vò tờ giấy kia thành một cục, nói với Phá Trận: “Đi thăm dò điều tra lai lịch của nữ nhân kia.
86 “Linh nhi, nàng không sao chứ?” Sở Lăng Thiên đi đến trước mặt Gia Cát Linh Ẩn. “Không sao. ” Gia Cát Linh Ẩn khẽ cười. “Tam tiểu thư, Tam Nương không có yêu cầu gì khác, chỉ cầu xin Tam tiểu thư cho chút ngân lượng để có thể chữa bệnh cho đứa cháu.
87 “Một ngàn lượng bạc thôi mà, sao dì không đi tìm Nhị thúc, phải đến đây nhìn sắc mặt của Tứ di nương?” Gia Cát Linh Ẩn đi đến trước mặt Tiêu Doanh, nhỏ giọng nói.
88 Một mình Đại phu nhân đang nằm trong phòng tăm tối, cơn đau ở mông đang xâu xé bà, bà chu môi, không ngừng hít hơi. Chuyện xảy ra vào ban ngày, Lưu quản gia đã bẩm báo lại chi tiết với bà, chỉ là bà vẫn chưa biết, Tiêu Doanh đã chết.
89 “Đại ca, huynh đến đây làm gì vậy?” Tứ di nương vừa nói vừa muốn đẩy Lâm Hải ra ngoài, “Đi ra ngoài đi, ở đây không phải là nơi huynh nên đến”. “Muội muội, không nên như vậy, ta chỉ là muốn xem một chút thôi.
90 “Ngỗ tác tiên sinh, bộ hỉ phục này có vấn đề gì?” Gia Cát Chiêm thấp giọng hỏi. “Có người đem độc dược này rắc trên bộ hỉ phục, Nhị tiểu thư sở dĩ trúng độc vì mặc bộ hỉ phục vào, mưu đồ của người hạ độc quả thật là thâm sâu.
91 “Vụ án đã đưa lên Hình bộ rồi, tội đã định, còn có thể làm sao đây?” Như Nguyệt chau mày, lo âu nói, “Quan lớn vẫn không chịu gặp chúng ta, nhưng trước hết vẫn phải nghĩ sau này làm sao có thể sống yên ổn trong phủ đây.
92 Trong ngục, Tứ di nương mặc y phục phạm nhân, ngồi trong nhà lao âm u ẩm ướt, mùi mốc meo truyền đến từ bốn phương tám hướng, chân bà đeo xiềng xích, tóc tai bù xù, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, sớm không còn dáng vẻ ngày xưa.
93 Gia Cát Linh Ẩn liếc trắng mắt, đành phải đầu hàng, trong lòng bất đắc dĩ nổi lên một cơn sóng ngọt ngào, thân thể rung động từng hồi. Sở Lăng Thiên ôm chặt lấy Gia Cát Linh Ẩn.
94 Phản ứng của Gia Cát Chiêm nằm trong dự đoán của Gia Cát Linh Ẩn, thấy bộ dạng của Gia Cát Chiêm đêm nay, nạp Trương Thuý Hoa làm thiếp chỉ là chuyện sớm muộn.
95 Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn mặc một bộ xiêm y màu tím nhạt, cố tình ở trong phòng tắm rửa kỳ cọ thật lâu, bảo Nguyệt Lan chuẩn bị cẩn thận một bình nước cho nàng, mới ra cửa.
96 “Là Thái tử!”“Còn có Lục vương gia, Thất vương gia nữa!”“Cửu vương gia cũng ở đó, hay là qua đó hành lễ?”Các tiểu thư đang bàn tán, mấy vị hoàng tử đã đi tới trước mặt.
97 Trong thư phòng của Tiêu gia, một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị ngồi sau án, cầm trong tay một quyển binh thư, nghiêm túc lật xem. Người này chính là chủ nhân Tiêu gia, đại ca của Đại phu nhân phủ Thừa tướng, Tiêu Lương.
98 Tiêu phủ, Hàn chưởng quầy nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Tiêu Lương, lắp bắp báo lại chuyện xảy ra ban ngày. “Tiên Túy Lâu bị đốt?” Tiêu Lương mặt không chút thay đổi hỏi.
99 Gia Cát Chiêm nhíu chặt đôi mày, chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang làm ra một quyết định gian nan, Thất vương phủ cùng Tiêu gia luân phiên xuất hiện trong đầu ông.
100 Sở Lăng Thiên không để ý đến nàng ấy, mà đi đến bên cạnh Bạch Vân Nghị, “Phiền Nhị hoàng tử chuyển đến ngồi cạnh công chúa Mộ Vân được không?”Bạch Vân Nghị biết điều đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Liên Mộ Vân.
Thể loại: Nữ Phụ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50