41 Ánh mắt Sở Lăng Thiên lướt qua mọi người, rơi vào bóng dáng Gia Cát Linh Ẩn đang quỳ ở hàng cuối, vẻ mặt vốn lạnh băng nháy mắt trở nên hòa nhã, bóng dáng nhỏ xinh kia, lẻ loi quỳ ở đó, hoàn toàn không hợp với phủ Gia Cát, giống như bị toàn bộ thế gian chối bỏ, rồi lại như đang chống chọi với cả thế gian.
42 Thanh Các và Ngọc Các là hai thế lực lớn của Thanh Ngọc Môn, Thương Y mời các chủ Thanh Các đích thân xuất mã, đương nhiên tỏ ý xem trọng sự an nguy của Gia Cát Linh Ẩn.
43 Đại phu đi tới Trục Nguyệt Hiên, xem bệnh cho Nhị di nương, lắc đầu nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, xin hãy nén bi thương, Nhị di nương đã tắt thở. ”Đại phu nhân thở dài, nước mắt rưng rưng: “Làm phiền đại phu, đang khỏe mạnh, làm sao đột nhiên lại ra đi như thế?”Đại phu mở miệng Nhị di nương, lấy ra từ bên trong một mẩu thức ăn chưa tiêu hóa: “Chắc là bị ngộ độc thức ăn, Nhị di nương đã ăn gì vậy?”“Chẳng lẽ có người hạ độc vào thức ăn?” Vẻ mặt Đại phu nhân u ám, nói, “Vừa nãy các ngươi thấy Nhị di nương ăn cái gì?”“Bẩm phu nhân, tiểu thư, nô tỳ thấy trên bàn còn thiếu một cái bánh hoa quế, không biết có phải Nhị di nương đã ăn không.
44 Nhà mẹ đẻ của Nhị di nương là gia đình thương nhân, có chút tiếng tăm ở trong triều, nhưng nhiều năm trước trong một lần cung cấp vật phẩm trong cung, bị phát hiện là hàng thứ phẩm, cả nhà bị sung quân đày ra biên cương, nếu không phải Nhị di nương đã lấy chồng, cũng sẽ bị liên lụy, bởi vậy, đằng sau Nhị di nương cũng không có thế lực gì.
45 “Tam tiểu thư, tam tiểu thư, tỉnh dậy!” Tiêu Chính đẩy đẩy Gia Cát Linh Ẩn, thấy Gia Cát Linh Ẩn không có phản ứng, Tiêu Chính huýt sáo một tiếng. Một tên nam tử thô lỗ cười ha ha bên ngoài đi vào.
46 “Lão gia, xin tha mạng!”“Lão gia, xin tha mạng! Chỉ cần hôm nay lão gia tha mạng cho ta, cả đời này ta chính là người của lão gia. ”Nghe thấy đánh chết, hai nữ nhân đang bọc trong quần áo lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, bộ ngực cách quần áo nửa trong suốt, như ẩn như hiện, cọ lên chân của Gia Cát Chiêm.
47 Kinh Phong nấp ở chỗ tối, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của chủ tử, không khỏi có hơi lo lắng, đã rất lâu rồi, hắn không thấy chủ tử biểu hiện qua vẻ mặt như thế.
48 “Hồ tiểu thư. ” Gia Cát Linh Ẩn vẫn tươi cười, “Hoàng hậu nương nương từng nói, thành thật là gốc rễ lập quốc, cũng là đạo làm người. Chẳng lẽ Hồ tiểu thư nhanh như vậy đã quên mất lời dạy bảo của Hoàng hậu không còn lại chút gì sao? Quên lời dạy của Hoàng hậu cũng liền thôi, nếu Hoàng thượng biết được, con gái của Hồ đại nhân, lại là người nói lời không giữ lời, không biết có thể cảm thấy rất thất vọng với Hồ đại nhân không nữa?”“Hừ! Con tiện nhân nhà ngươi!” Hồ Tĩnh thẹn quá thành giận, nghe thấy lời Gia Cát Linh Ẩn nói, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ là hai mươi ngàn lượng, cho dù cộng luôn cả của hồi môn của mẹ nàng, cũng chỉ có thể coi như tạm đủ.
49 Gia Cát Chiêm nghĩ ngợi, gật đầu nói với Đại phu nhân: “Cứ theo ý bà mà làm, hôn sự này cũng không tồi. Chuyện này bà cứ tiến hành đi. ”“Nói như vậy, lão gia cũng đồng ý?”“Ừ, làm đi.
50 Gia Cát Linh Ẩn bỏ sách xuống, dường như nhớ ra điều gì, nói: “Nguyệt Lan, ngươi mang hộp trang sức của ta ra đây. ”Nguyệt Lan để quạt xuống, vội vàng bê hộp trang sức ra.
51 Sáng sớm hôm sau, Gia Cát Hồng Nhan chải chuốt thật đẹp, vào cung. Cũng sáng sớm đó, Đại phu nhân hẹn vài vị phu nhân dẫn theo các tiểu thư vào phủ Thừa tướng, Đại công tử Gia Cát Như Phong của phủ Thừa tướng vẫn chưa có hôn phối, điều này làm cho trong lòng nhiều tiểu thư ấp ủ may mắn.
52 Lúc gần đến trưa, Tiêu Doanh dẫn con trai lớn Lý Khoa đến phủ Thừa tướng, Tiêu Doanh không ngừng lau nước mũi và nước miếng cho y. “Mẹ, đẹp quá, đẹp quá!” Lý Khoa chỉ vào nha hoàn của phủ Gia Cát, vỗ tay reo lên.
53 Lúc này, gia nô rốt cuộc tách hai người ra, nữ nhân trên mặt đất vùng đứng lên, tức khắc chui vào trong lòng Hồ phu nhân, khóc lớn nói: “Mẫu thân, cứu mạng!”Đầu Hồ phu nhân lập tức ầm vang một tiếng, vô thức nhìn nữ tử trần truồng ở trong lòng mình, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, lập tức dùng quần áo của mình che lấy thân thể của Hồ Tĩnh.
54 Sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân rời giường liền tâm thần không yên. Ngày hôm qua, sau khi Gia Cát Hồng Nhan từ trong cung trở về cũng không có báo cáo với bà tình hình tiến cung.
55 “Linh nhi, con nói thật đi!” Đại phu nhân nói với Gia Cát Linh Ẩn, “Hôm qua không phải con nói, ở trong cung con ném chết một con mèo sao?”Gia Cát Linh Ẩn trong lòng cười lạnh, bản lĩnh vu oan giá họa của Đại phu nhân đúng là số một! Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, im thin thít.
56 Gia Cát Hồng Nhan đứng chết trân tại chỗ, dễ nhận thấy Sở Lăng Hiên chẳng để ý xem vừa nãy nàng nói gì, hơn nữa vẻ mặt Sở Lăng Hiên đang lạnh băng, khi nhìn đến Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức tươi cười, nếu bản thân không có nghe nhầm thì vừa rồi Sở Lăng Hiên là mời Gia Cát Linh Ẩn đến phủ đệ của y?“Thật là…” Gia Cát Hồng Nhan dở khóc dở cười, xấu hổ không thôi, giờ khắc này sự thù hận trong lòng nàng ta với Gia Cát Linh Ẩn, đã đến mức độ không có từ ngữ nào diễn tả được.
57 “Người vừa nãy đưa Linh nhi về là Thất vương gia?” Nhìn thấy bóng hai người đi về phía Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Chiêm nghi ngờ hỏi, “Không phải nói không có quan hệ sao?”“Chắc chỉ tiện đượng thôi.
58 Trở về Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn liền gọi Mộc Tê vào bếp, để Mộc Tê nhớ rõ từng bước và thành phần. Gia Cát Linh Ẩn làm lẩu, đầu tiên là nước lẩu, bỏ mỡ bò xuống đáy, sau đó cho thêm hạt tiêu, ớt, chao, gừng cùng nhiều gia vị khác xào qua một lần, cuối cùng là bỏ xương vào hầm.
59 Gia Cát Linh Ẩn đang đứng ở cửa cung chờ kiểm tra, Sở Lăng Hiên xa xa nhìn thấy nàng, đã bước nhanh đến, chắn ở trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, hỏi: “Tam tiểu thư hôm nay tiến cung, vì sao bản vương không biết?”Gia Cát Linh Ẩn cười lạnh, nói: “Hình như thần như và Vương gia không có quen thân như thế.
60 Là nàng? Thấy Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan rất lấy làm kinh hãi, nó tới đây làm gì? Phụ thân đâu dẫn nó tới, chẳng lẽ là tự nó đến? Đúng là mặt dày vô sỉ!Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, lôi kéo tay Gia Cát Chiêm, nháy nháy mắt ra trước cửa điện.
Thể loại: Trọng Sinh, Quân Sự, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Võng Du, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 50