201 “Đúng vậy. ” Đứa bé nhỏ giọng nói. “Đệ giết chết hắn như thế nào?” Sở Lăng Thiên tiếp tục hỏi. “Rõ là chuyện cười giữa ban ngày!” Tiêu Lương không quan tâm là Sở Lăng Thiên đang hỏi mà nói chen vào, ông hung hăng nhìn chằm chằm đứa bé, “Ngươi nhỏ như vậy sao có thể giết chết tướng quân mình đầy võ nghệ?”“Ta…” Vẻ mặt Tiêu Lương quá mức dữ tợn, đứa bé vô thức nhích người lại gần Sở Lăng Thiên, “Sáng sớm ta liền trốn ở trong phòng…” Nó nhìn Trần Cẩm Phàm, “Lúc hắn khiêng tỷ tỷ kia đi vào phòng, ta đã muốn cứu tỷ ấy, ta thấy hắn cũng không làm gì với tỷ ấy liền ngồi ở một bên chờ.
202 “Chỉ chút chuyện nhỏ thôi. ” Hoàng hậu lắc đầu, cũng không muốn nhiều lời, “Hiên nhi đến chỗ bản cung có chuyện gì?”“Mẫu hậu, chuyện Thất đệ người đã biết rồi chưa? Quân quyền trong tay hắn càng lúc càng lớn, trong tay hoàng huynh lại không có một binh một tốt nào, mẫu hậu không lo lắng ư?”“Hiên nhi, đây là quyết định của Hoàng thượng, người nhất định có dụng ý của mình, con và ta sao có thể đoán được thánh ý chứ.
203 Hai người tiến vào thư phòng, Sở Lăng Thiên đưa một phong thư cho Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn mở ra xem, thì ra ba tháng sau là đại thọ bảy mươi của Thái thượng hoàng nước Đông Lan cũng là ngoại tổ phụ của Sở Lăng Thiên.
204 “Tam nha đầu, con nói xem?” Sở Kim Triêu nhìn Gia Cát Linh Ẩn, hỏi. “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ chỉ là giúp nương nương cầm chén trà, tuyệt đối không hạ độc, xin Hoàng thượng minh xét.
205 “Hoàng thượng, thần nữ đang định nói. ” Gia Cát Linh Ẩn chỉ vào ngân châm trên bàn, “Trước khi cung nữ kiểm tra nước trà của Thần phi nương nương có dùng ngâm châm thử điểm tâm ở trên bàn, trong đó có trứng gà.
206 Sở Lăng Hiên lạnh lùng liếc Gia Cát Hồng Nhan một cái, trong khoảng thời gian này, số lần hắn ở trong viện của nàng cũng không ít, vậy mà nàng cũng chẳng có động tĩnh gì.
207 Hai người ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài sân của Đạp Tuyết Cung đầy cặp mắt màu xanh lục, tiếng kêu ngao ngao ngao ngao tràn ngập cả Đạp Tuyết Cung. “Làm sao….
208 Nghe được Liên nhi nói, Chu Tuyết Tranh vẫn luôn nhắm mắt đột nhiên mở ra, nàng ngồi lên, duỗi thẳng người, “Giả đò bất tỉnh đúng là khó chịu. Chuyện sao rồi? Chu quý phi có sảy thai không?”“Bẩm nương nương, con của Chu quý phi an toàn, nhưng nương nương ấy kinh hoảng quá độ, vẫn chưa tỉnh lại.
209 Chu Tuyết Tranh bất chấp mọi chuyện mở mắt ra, chỉ thấy Sở Kim Triêu kinh ngạc nhìn xuống giường của nàng, nụ cười trên mặt lạnh lẽo. Thì ra nàng nghe thấy Sở Kim Triêu đến đây liền cái khó ló cái khôn, đem đồ ăn giấu vào trong chăn, vậy mà vẫn bị ông bắt được.
210 “Hoàng thượng, không có, thảo dân không có làm mấy chuyện xấu đó!” Vương Nhị liều mạng lắc đầu, hắn vốn là người thật thà, lần này là không chịu nổi cám dỗ mới làm chuyện này, nếu trên lưng gánh chừng đó tội danh, có chết mấy lần cũng không đủ.
211 Ngày hôm sau, lúc lâm triều, Tiêu Lương chủ động quyên góp năm mươi vạn lượng bạc cho quân đội dùng cho việc mua quân lương. Sở Kim Triêu ở trước mặt các quan lại khen ông ta một hồi, nhưng không không hề nhắc đến chuyện phục hồi chức quan cho ông ta.
212 Tiêu Lương vừa nghe, nhất thời tim như vọt lên cổ họng, ông sao lại không để ý tới chuyện này. Thôi xong rồi, vì để tiện lợi, ông gom hết năm mươi vạn ngân phiếu cướp được này đưa thẳng vào cung, hoàn toàn không kiểm tra cẩn thận lại.
213 Gia Cát Hồng Nhan khẩn trương nhìn ra cửa, nhìn thấy bóng dáng của Sở Lăng Hiên, nàng hạ quyết tâm. Nàng tiến lên ôm lấy cánh tay Sở Lăng Hiên, cười khanh khách lấy lòng hắn: “Hôm nay vương gia có mệt không? Thiếp đã dặn phòng ăn chuẩn bị mấy món người thích.
214 Một hôm, Gia Cát Linh Ẩn bận việc, không có ở phủ giám sát, khi nàng từ bên ngoài trở về, Mạc Văn Dũng đã trị liệu xong cho Nguyệt Lan, đang từ biệt Ưng tổng quản.
215 “Thất vương phi, vương phi quá ngây thơ rồi, Lý thái phi là người rõ ràng nhất, là vương phi cho thái phi uống thuốc. ” Mạc Văn Dũng tiến lại càng gần, “Thế nào? Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, ta muốn nhanh chóng nếm thử mùi vị của Thất vương phi.
216 “Phụ thân!” Gia Cát Hồng Nhan hoảng sợ nhìn Gia Cát Chiêm, vừa khóc vừa lắc đầu, tức giận đến run rẩy cả người, “Con không có! Con không có! Đều là chủ ý của phụ thân!”Gia Cát Linh Ẩn lạnh lùng nhìn cảnh đôi phụ tử cắn nhau này, rất là thú vị.
217 “Linh nhi, chuyện quá khứ là phụ thân sai, con không chịu cho phụ thân một cơ hội sao?” Giọng nói Gia Cát Chiêm đột nhiên mềm hẳn. Thời khắc mấu chốt, ông thu hồi tức giận những chuyện rối rắm trước kia gây bất hòa với Gia Cát Linh Ẩn, thuyết phục nàng giúp ông cầu xin mới là điều quan trọng nhất.
218 Gia Cát Linh Ẩn nhất thời vui sướng không thôi, cô lại nhấn vào mấy chỗ, Nguyệt Lan đều có cảm giác hoặc đau hoặc ngứa. Cô thở phào, kích động đến nói không nên lời.
219 Hành động của Gia Cát Hồng Nhan cũng khiến Gia Cát Linh Ẩn thực khiếp sợ. Nàng thế mà lấy đoản kiếm đâm vào người Gia Cát Chiêm. Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, vẻ mặt đầy ý cười: “Thừa tướng gia.
220 “À. ” Trương hoàng hậu gật đầu, “Hóa ra là tiểu thư đích xuất của phủ Thừa tướng, cũng xứng với thân phận Thất vương phi này. Thiên nhi, nếu con cưới một thứ nữ ti tiện, cữu mẫu nhất định sẽ cáo trạng với mẫu phi con.