161 “Xin cha hãy buông tay ra! Con phải cứu Tam muội!”“Con!” Gia Cát Chiêm tức giận đến trán nổi gân xanh, ông làm sao buông tay được, “Hiện tại không thể để con đi được!”“Linh nhi, con gái của ta, con chết thật là thảm!” Đại phu nhân vừa vây lấy Như Phong, vừa gào khóc.
162 Gia Cát Linh Ẩn và Sở Lăng Thiên mới đến Trục Nguyệt Hiên, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết của Đại phu nhân, tiếng sau cao hơn tiếng trước, nhất định Gia Cát Chiêm lại đang đánh bà.
163 “Vị tiểu nương tử, có chuyện gì?” Bộ đầu thấy bộ dáng xinh đẹp của Gia Cát Linh Ẩn liền cười tít mắt nhìn nàng. “Tuy tiểu Diệp giết người nhưng nàng cũng là vì bất đắc dĩ.
164 Không đợi nàng phản ứng, y cúi đầu ngậm lấy nơi đứng sững trước ngực nàng, thân thể nàng không tự chủ được mà run rẩy. Cảm nhận phản ứng của nàng, y cảm thấy mỹ mãn buông nàng ra, nằm xuống bên cạnh.
165 “Có phải mẹ đang nghĩ đứa trẻ đã bị chết chìm làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này?”“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Bị nói trúng suy nghĩ, mặt Đại phu nhân một hồi đỏ, một hồi lại trắng bạch.
166 “Nó… Thiên Hoa Tự vô cớ bị cháy, Lục di nương bị chết cháy trong biển lửa, Thừa tướng gia tưởng Mẫn nhi gây nên, nên đã ra quyết định này. Nhưng thần phụ biết, Mẫn nhi là đứa tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
167 “Nương nương, người lạnh sao?” Thấy sắc mặt Hoàng Hậu có vẻ không tốt lắm, Vân Nhược lo lắng hỏi, “Nô tỳ đi lấy áo choàng giúp nương nương. ”“Không cần.
168 “Thất gia, tay người?” Nàng đau lòng nhìn tay y còn đang nhỏ máu, trong mắt tràn đầy lo lắng. “Không sao, chỉ là chút máu mà thôi. Sao Linh nhi biết ta ở trong này?” Y vừa nói vừa mặt áo choàng vào.
169 Gia Cát Linh Ẩn không nói gì đi ra khỏi thư phòng, Gia Cát Chiêm nghĩ đến Thất vương phủ lung lay sắp đổ nên tức tốc chuyển hướng sang Tiêu gia. Vì vậy, Tiêu Mẫn lại từ nô tỳ hạ đẳng trở thành phu nhân phủ Thừa tướng.
170 Hà Sướng Uyển đứng ở nơi cách cửa cung khá xa đợi Gia Cát Linh Ẩn, có thân phận thị nữ của Thái tử phi che giấu, nàng thuận lợi vào cung. “Các người đến rồi?” Sở Lăng Dực như đã chờ sẵn từ sáng sớm, lập tức tiến đến.
171 “Tam tiểu thư, xem ra trước kia bản cung vẫn xem nhẹ ngươi. ” Hoàng hậu sao lại không rõ ràng tình cảnh của Sở Lăng Dực, bà ở trong cũng đã lâu, về mặt này đương nhiên lợi hại, chẳng qua không nghĩ tới Gia Cát Linh Ẩn lại bàn điều kiện với bà, bà tự nhận tuyệt đối sẽ không thể thua một tiểu nha đầu “Hình như ngươi đã quên, Dực nhi là Thái tử, đây là sự thật không thể tranh cãi.
172 “Thế nhưng, Tam nha đầu, đó thuộc về con và Thiên nhi…”“Thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Thần nữ tuy rằng chỉ là nữ giới, nhưng cũng hiểu được đạo lý này.
173 Sở Lăng Hiên đi theo Gia Cát Linh Ẩn ra ngoài, bỗng ôm chầm lấy nàng: “Linh nhi, hiện tại chúng ta không còn trở ngại gì nữa, làm Lục Vương phi của ta đi.
174 “Hoàng thượng, việc này cứ giao cho Hình bộ đi. Thần nữ vẫn là câu nói ấy, thanh giả tự thanh. Nhưng mà Hoàng thượng, vừa rồi người nói, chỉ cần quỳ trong tuyết bảy ngày bảy đêm, người sẽ phóng thích Thất điện hạ, có thật không?”“Con muốn làm gì?” Sở Kim Triêu nghiêm mặt nói, “Nếu con muốn làm thật, đứa con hỗn láo kia của ta chỉ sợ sẽ đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với ta mất!”“Thần nữ nói đùa thôi.
175 “Đại phu, mau vào đi. ”Mộc Tê mời đại phu vào, nhìn vết thương của Nguyệt lan, vẻ mặt đại phu cũng là sợ hãi, “Cô nương, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?” Ông cẩn thận kiếm tra một chút, “Chỉ sợ là xương cốt đã gãy, hơn nữa còn bị đông lạnh, có chỗ đã thối rữa, đời này của cô nương chỉ e là không đứng lên được nữa.
176 “Thừa tướng gia, sính lễ của bản vương ngươi đã xem qua, có ý kiến gì hay không?” Sở Lăng Hiên hỏi. “Không có, không có. Sính lễ của vương gia quá mức hậu hĩnh, xưa nay hiếm thấy.
177 “Vâng, Điện hạ. ” Gia Cát Chiêm nhíu nhíu mày, chuyện này với ông cũng là lựa chọn không tồi, trước hết cứ ổn định Lục Vương phủ rồi nói sau, Thất Vương phủ bên kia thì xem tình huống đã.
178 “Tam nha đầu, chuyện này không cần con hỏi đến. Con cũng quá làm càn rồi, lại có thể nói thẳng như vậy, con thấy trẫm yêu thương con quá rồi sao? Sau này không được nhắc lại chuyện này, lời nói hôm nay của trẫm, con cũng không thể nói với bất kỳ ai.
179 Nàng không đi chất vấn Gia Cát Chiêm, nếu nàng còn nhớ đến một chút tình cảm cha con, thì chuyện này, xem như ông đã hủy hoại chút tình cảm còn sót lại trong lòng nàng, Gia Cát Chiêm à Gia Cát Chiêm, ông một chút cũng không thay đổi, là ta hy vọng quá xa vời.
180 Gia Cát Linh Ẩn nép sang một bên, trời tối nên ông cũng không chú ý đến nàng. Theo nhịp độ bước chân ông, có thể kết luận, nhất định trong lòng ông tức giận đến cực điểm.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50