Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Giả Cán Bộ Chương 618: Được Cứu Một Mạng(2)

Chương trước: Chương 618: Được Cứu Một Mạng(1)



Hai người a Huy a Hổ thấy thời cơ không đúng, vội vàng nhảy xuống sông, lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Đồn trưởng Chu Tử Võ lập tức bố trí lực lượng cảnh sát lên núi tìm tòi, đồng thời thông báo xe cứu thương: "Nhanh, bảo xe cứu thương đến đây nhanh lên".

Dương Tử Hiên ôm Thường Mai ngồi trong vũng máu, không biết sống hay chết, trong đầu toàn một mảnh hỗn độn, ngoại trừ ý nghĩ "phải cứu khởi cô gái này" ra, hắn không còn suy nghĩ nào khác.

"Xe cứu thương đang nhanh chóng đến, Dương sở trưởng, ngài không cần lo lắng, tôi sẽ cho người tới xem xét vết thương...". Chu Tử Võ khuyên bảo Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.

Trong nội tâm Chu Tử Võ thầm cả kinh, bị Dương Tử Hiên thoáng nhìn một cái như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất sợ hãi, sợ Dương Tử Hiên vì sự tình Thường Mai trúng đạn mà giận chó đánh mèo, đánh đến trên người hắn.

Chu Tử Võ cũng đã nghe nói về quan hệ thân mật giữa Dương Tử Hiên và cục trưởng cục công an thành phố Hồ Tự Lập, nếu Dương Tử Hiên thật sự muốn gây phiền toái cho mình, vậy thì quá dễ dàng.

Dương Tử Hiên nhìn ra được hắn đang suy nghĩ gì, nhưng không còn tâm tình giải thích, chỉ ôm Thường Mai không biết chết sống, chờ xe cứu thương đến.

Chu Tử Võ nhìn thấy Dương Tử Hiên một mực ôm Thường Mai không buông, trong nội tâm âm thầm suy đoán quan hệ giữa Thường Mai và Dương Tử Hiên.

Tuy đã bất tỉnh mê man, nhưng vết máu tung tóe lên trên khuôn mặt trắng muốn không tỳ vết của Thường Mai, đệ nhất mỹ nữ cơ quan ủy ban tỉnh ngày xưa này, lại có vẻ càng thêm tươi đẹp hoàn mỹ, vô cùng mê người.

Dương Tử Hiên sững sờ nhìn khuôn mặt thanh tú của Thường Mai, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa mình và nàng.

Từ lúc vừa mới bắt đầu, chỉ thuần túy là nhân duyên bèo nước, cậu tình tôi nguyện, ngầm hiểu lẫn nhau, trao đổi thân thể để đổi lấy quan hệ minh hữu, Dương Tử Hiên từng coi đó là trò chơi nhân duyên bèo nước, không ngờ Thường Mai có thể đánh động tình cảm của hắn.

Không qua lâu lắm, xe cứu thương đi đến, các y tá dùng cáng cứu thương màu trắng đặt Thường Mai lên xe, Dương Tử Hiên ở lại hiện trường, cùng bọn người Chu Tử Võ trở về phân cục công an gần đó tiến hành ghi chép.

Hồ Tự Lập tự mình đến phân cục công an, nắm tay Dương Tử Hiên, nói: "Thật xấu hổ, người anh em, đã làm cho cậu sợ hãi.”

Chu Tử Võ không ngờ Hồ cục lại tự mình đến, trong lòng ngoại trừ mừng rỡ ra, thì càng thêm coi trọng đối với cái bản án này, lỗ tai nghe được Hồ Tự Lập gọi Dương Tử Hiên là "người anh em", trong đầu càng thêm vững tin quan hệ thân thiết giữ Dương Tử Hiên và Hồ Tự Lập không phải là tin đồn.

"Người anh em yên tâm, cái bản án này, tôi nhất định sẽ sai người điều tra rõ, tôi đã bảo đại đội cảnh sát hình sự bên kia thành lập tổ chuyên án rồi!”

Tuy Hồ Tự Lập đập ngực bô bô nói sẽ tra rõ, nhưng Dương Tử Hiên không vui vẻ nổi, trong nội tâm đầy thương tiếc.

Thường Mai đang giải phẫu ở trong phòng bệnh.

Hồ Tự Lập biết rõ Dương Tử Hiên đang buồn cái gì, trước khi hắn đến tìm Dương Tử Hiên, đã nghe Chu Tử Võ báo cáo qua rồi, hiện trường là một cô gái giúp Dương Tử Hiên ngăn cản viên đạn, như vậy xem ra, cô gái này đã cứu Dương Tử Hiên một mạng, sức nặng trong lòng Dương Tử Hiên tự nhiên là rất khác biệt.

Mặc dù Hồ Tự Lập rất hăng hái, nhưng quan hệ giữa hắn và Dương Tử Hiên vẫn chưa mật thiết đến mức có thể hỏi thân phận Thường Mai, thấy Dương Tử Hiên không để ý đến mình, chỉ có thể ngượng ngùng bồi thêm một câu: "Người anh em, cậu cảm thấy mục đích của những người kia là gì?"

Dương Tử Hiên cố gắng bình tĩnh lại, nhớ về tình huống hiện trường lúc ấy, không hề nghi ngờ, mấy người đàn ông kia đã chuẩn bị tốt trước, tuyệt đối là nhằm vào hắn.

"Không phải là thổ phỉ cản đường ăn cướp, mục đích của bọn hắn là muốn mạng của tôi, nhưng bị tôi cảnh giác, báo động cảnh sát từ trước! Tôi ngồi ở trên vị trí Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cũng đắc tội không ít người, nhưng nếu như nói muốn mạng mà nói, trước kia bọn hắn đã có hành động rồi."

Dương Tử Hiên chần chờ một chút, không nói hết lời, đi ra cửa ra vào, mới quay đầu nói với Hồ Tự Lập đi ra cùng hắn: "Trực giác nói cho tôi biết, khả năng là có quan hệ lớn lao đến bản án công ty Xuân Huy gần đây, thậm chí có khả năng chính là chút ít nhân viên ngân hàng tư nhân dưới mặt đất chưa bị bắt kia.”

“Tất cả bọn hắn đều có súng, anh có thể đến hiện trường lấy mẫu, nhìn xem viên đạn ở hiện trường và viên đạn anh lấy được từ ngân hàng tư nhân dưới mặt đất có giống nhau không."

"Chỉ là, cũng không đúng..."

Hồ Tự Lập đang muốn phụ họa, Dương Tử Hiên liền dậm chân một cái, quay đầu lại nói: "Không có lý do, những người ngân hàng tư nhân dưới mặt đất kia căn bản không biết tôi đứng ở sau lưng thao túng, bọn hắn làm sao có thể có thù hận sâu như vậy đối với tôi, mạo hiểm nguy hiểm bị đưa ra ánh sáng, để đưa tôi vào chỗ chết đây?"

"Chuyện này, tạm thời cậu không cần phải suy nghĩ, đêm nay cậu đã bị kinh hãi quá nhiều, cứ về nghỉ ngơi một chút trước đi, đợi có kết quả điều tra, tôi sẽ nói cho cậu biết!"

Trong nội tâm Hồ Tự Lập rất lo lắng, muốn nhanh chóng báo cáo tình huống cho các lãnh đạo tỉnh ủy họp ở kinh thành, không muốn tiếp tục thảo luận tình tiết vụ án cùng Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên biết, cấp bậc quan viên tựa như mình, thiếu chút nữa bị bắn chết bên trong Tử Kim, đối với công tác của Hồ Tự Lập, đối với hoàn cảnh trị an thành phố Tử Kim, chính là một sự việc ảnh hưởng cực lớn, chỉ sợ hiện tại đã có người báo cáo chuyện này với các lãnh đạo tỉnh ủy rồi.

Không biết có ai định chơi xấu, báo cáo chuyện này theo chiều hướng tiêu cực hay không.

Hồ Tự Lập không thể không đề phòng có người vượt lên trước, bố trí hắn ở trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy.

"Yên tâm đi, lần này hành động của cục công an thành phố hết sức nhanh chóng, tôi sẽ báo cáo thật tốt ở trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy." Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Hồ Tự Lập.

Những lời này, nghe như là có hương vị đe dọa.

Hồ Tự Lập nhìn Dương Tử Hiên biến mất trong màn đêm, sắc mặt mới chậm rãi trầm xuống, hắn hiểu được, đây là Dương Tử Hiên đang gõ hắn, vì lúc trước hắn chơi một chút thủ đoạn khi bao vây ngân hàng tư nhân dưới mặt đất.

Lúc đấy hắn đã vây quanh ngân hàng tư nhân dưới mặt đất nhưng lại không đi vào, thẳng đến khi Dương Tử Hiên nắm được chỉ thị phê của chính phủ thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập hắn tuyệt đối nắm giữ quyền chủ động trong tay, hắn mới xông vào bắt người.

Hiện tại phong thủy luân chuyển, đổi lại thành Dương Tử Hiên nắm giữ quyền chủ động, nếu như Dương Tử Hiên thật sự muốn phê bình hoàn cảnh trị an thành phố Tử Kim ở trước mặt Tỉnh ủy, cái chức cục trưởng cục công an thành phố này của hắn sẽ tràn đầy nguy cơ.

Xe là do Lưu Bất Khắc đi đến, từ kính trước xe, Lưu Bất Khắc có thể chứng kiến mặt Dương Tử Hiên đầy vẻ âm trầm, đêm nay Dương Tử Hiên không dùng hắn làm lái xe, liền xảy ra việc lớn như vậy, Lưu Bất Khắc cũng có chút tự trách.

Hắn vốn chính là người bảo vệ an toàn cho Dương Tử Hiên, nhưng tại thời điểm mấu chốt nhất lại không ở bên cạnh Dương Tử Hiên.

Đương nhiên, điều này cũng không thể hoàn toàn trách hắn, là Dương Tử Hiên cố ý để cho hắn ở nhà.

Vào bệnh viện, Dương Tử Hiên tìm thầy thuốc hỏi tình huống một chút, thầy thuốc nói Thường Mai bị súng bắn bị thương tương đối nghiêm trọng, đưa đến phòng cấp cứu, về sau, thần chí không rõ, hô hấp dồn dập, cần làm giải phẫu.

"Có thể cứu giúp hay không?" Dương Tử Hiên bỗng nhiên đứng lên, níu lấy cổ áo thầy thuốc hỏi.

Một phó viện trưởngb viện vội vàng đi tới, kéo Dương Tử Hiên đang kích động ra, nói: "Dương sở trưởng, chúng tôi thật sự không thể xác định, nhưng chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức."

"Hiện tại tiếng tim người bệnh đang rất yếu, hô hấp bên trái đã biến mất!” Phó viện trưởng giải thích cho Dương Tử Hiên: "Chúng tôi phải lập tức làm giải phẫu, cần người nhà ký tên, ngài là người nhà của cô ấy sao?"

"Chúng tôi là người nhà của nó!" Một đôi vợ chồng già mặc áo bông hoa một mực ngồi ở ghế dài bên cạnh trầm mặc không nói gì bỗng nhiên đi lên nói.

Loading...

Xem tiếp: Chương 619: Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương Xuống

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thiên Hạ Vô Song

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 1154


Rất Yêu, Rất Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 100


Thiếu Tướng! Vợ Ngài Có Thai Rồi!

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 165


Cặp Đôi Hoàn Cảnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 30


Dị Giới Phiêu Lưu Ký

Thể loại: Xuyên Không

Số chương: 20