1 12 giờ 30 phút, khoảng thời gian tĩnh mịch hất ở thành phố. Hôm nay gió thu lại thổi về rồi, cái hơi se lạnh như thấm vào da thịt. Trời lất phất mưa, mưa càng ngày càng nặng hạt.
2 ****-------**** 10 năm sau ****-------**** Âu Diên, đếm sơ sơ cũng hơn con số chục triệu,là thành phố phồn hoa nhất Thạch Ngạn. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy vô vàn ánh đèn toả sáng rực cả một góc trời, từng nhà cao ốc thấp thấp cao cao chên chúc nhau.
3 Ùm! Tử Vỹ thả mình xuống biển khơi mênh mông, cô lặn xuống nơi đáy biẻn sâu nhất nơi không còn nhìn thấy những bộ mặt giả dối đó nữa. Khoé môi cô bất giác nở nụ cười thật tươi, thấy chưa cô tự do rồi đó.
4 Đến đây tuy chưa được lâu nhưng sau vài lần đi dạo quanh con phố cô cũng thuộc đường kha khá. Phía trước là con đoạn đường đang thi công, hai bên treo vô số biển báo cấm.
5 12 giờ 30 phút. Đi đến giữa trưa, chiếc siêu xe điêu luyện đỗ tại tầng gửi xe. Khổ cô chưa đi hơn nửa thành phố mãi mới kiếm được đủ nguyên liệu.
Vừa vào đến nhà, cô mệt mỏi rã rời chân tay mặc cho đống đồ lăn lóc trên sàn lết xác đến bên ghế sofa nằm ườn ra đó không nhúc nhích.
6 Chập tối cô mới về đến nhà, nửa ngày trời cô lang thang ngoài đường. Lâu rồi cô mới có dịp đi bộ như thế này, cảm giác cũng không tồi.
Lúc Tử Vỹ đang dạo quanh những cửa hàng lưu niệm rực rỡ ánh đèn thu hút người đối diện, chợt đằng sau lưng cô có tiếng nói:
- Mộc Thảo đang tìm cô đấy.
7 Bước tới bàn đọc sách, Tử Vỹ dùng ngón tay thon dài lướt qua từng cuốn sách như thói quen. Dừng lại trước một cuốn sách cô lấy xuống lật nhanh từng trang, không ngừng đánh giá.
8 - Thiếu An, có chuyện rồi. . . Bọn tay đua lại tới nữa. . . _Một người con trai mặc bộ đồ nhân viên phục vụ mồ hôi nhễ nhại, vừa chạy vừa hét lớn xông vào phòng.
9 Nghe những chuyện chả đâu vào đâu, Tử Vỹ chán nản quay về xe lái đi mất. Mặc kệ hắc đạo với chả bạch đạo giờ về ngủ là quan trọng nhất. Thấy Tử Vỹ trở lại xe Mộc Thảo lo lắng hỏi.
10 Chiếc xe phóng nhanh, dừng lại ở một khu nhà lớn. Nơi này dẫn thẳng vào khu cất giữ " bảo bối" của cô, được cài đặt không ít thiết bị máy móc tối tân, nếu là người thường đột nhập vào sơ hở một chút cũng có thể mất mạng.
11 Chiếc xe đua xuất hiện toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, làm mọi người trong khán đài ai nấy đều kinh ngạc. Màu sắc đặc biệt, nổi trội khiến cả trường đua đang sôi sục bỗng im bặt, ánh mắt không ngừng chú ý đến chiếc xe đua màu đỏ vừa xuất hiện như đang chờ đợi điều gì đó.
12 Đêm tối như mực.
Ánh trăng bị những đám mây che khuất.
Phía dưới đám tường vi đang nở rộ, một thân hình mảnh mai đang đứng dựa vào tường, đầu hơi ngẩng lên như muốn tìm kiếm ánh sáng yếu ớt nào đó trên bầu trời đen kịt.
13 Đau đầu quá, Tử Vỹ trong cơn mơ màng chỉ thấy đầu óc quay cuồng, đầu gối giã rời, cả người rất khó chịu. Xung quanh cô chỉ chìm ngập trong bóng tối. Hình như có gì vàng chóe đang vờn trước mặt Tử Vỹ, quả cầu lửa sao?, cô cố chụp bắt nhưng hai cánh tay quá nặng nề không giơ lên được.
14 Cuối cùng họ cũng đi được đến chỗ mấy chiếc xe đang đậu sẵn. Tử Vỹ ghé sát vào tai Tử Thiên nói nhỏ;
- Nhanh lên xe đi, trong 30 giây nữa căn biệt thự này sẽ nổ.
15 - Lão đại, Tư Thuầnđã không làm tròn trách nhiệm, để cô gái đó trốn thoát.
Ngoài dự đoán Tử Thiên không hề trách mắng hắn mà chỉ im lặng rời khỏi bệnh viện, điều này càng khiến cho Tư Thuần thêm lo sợ.
16 Đường Dịch sau bao phút kinh ngạc cũng lấy lại được thần thái của mình, nói:
- Lão đại, anh lấy bảo bối này ở đâu vậy?
Tư Thuần nãy giờ im lặng chợt lên tiếng:
- Là của người phụ nữ đó để lại cho lão đại nhà mình.
17 Tử Vỹ nhíu mày, để ly rượu trong tay xuống, từ từ đi đến trước mặt cô gái một tay kéo cô đứng dậy nói:
- Đừng khóc.
Cô ghét nhất dạng phụ nữ chỉ biết than khóc.
18 Tử Vỹ giận đến lông mày chau lại thành một đường, tay cô bị anh nắm không buông đành yên vị ngồi trong lòng anh, cô nghĩ mà uất ức ngứa chân đạp mạnh xuống chân anh, anh lại dễ dang tránh được.
19 - Em nghỉ ở đâu?_ Tử Thiên đột nhiên hỏi. - Khách sạn Monaco. _ Tử Vỹ nhìn ra ngoài cửa sổ không chớp mắt lơ đễnh đáp.
Tử Thiên gật đầu đưa tay bấm điện thoại giao phó:
- Qua khách sạn Monaco lấy hành lý của Tử Vỹ đến biệt thự cho tôi.
20 Tử Vỹ ngẩng đầu, ông quản gia cùng mấy người giúp việc lần lượt ra ngoài, trong căn phòng rộng chỉ còn lại mình cô. Vừa bước vào chiếc giường lớn King-size liền đập vào mắt cô.