221 Đinh Hạo Hiên thật sự mời gọi quá nhiều "hoa đào", vừa ngồi lên máy bay đã có mỹ nữ tiếp viên hàng không đến bắt chuyện. Nhưng lại không ngờ "bà dì" của cô nữ tiếp viên hàng không đó bất ngờ tới viếng thăm, làm tất cả mọi người đều biết, ai ~ ắt hẳn cô gái đó không còn mặt mũi ra ngoài gặp người ta nữa rồi.
222 "Ha ha ha. . . " Nhạc Nhạc ôm bụng cười to. Khả Khả liếc nhìn đến "vũng máu" giữa hai chân Đinh Hạo Hiên, rồi quay đầu nhìn cô nhóc với ánh mắt sâu xa, lạnh lùng hỏi: "Nãy em đi toa-lét là để làm cái này?"Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn cậu, "Không phải anh nói chiêu đó của em quá lỗi thời sao, vậy nên em mới thử làm theo cách anh nói.
223 "Nhâm Mục Diệu. " Khả Khả đứng một bên, lạnh lùng phun ra ba chữ, đôi mắt tối đen ngưng kết nên một làn sương lạnh. Nữ tiếp tân sửng sốt, sau đó cười to, "Chúng mày đang đùa với tao à!" Cô chưa từng nghe qua chuyện Nhâm tổng giám đốc có con, "Bọn trẻ này chui từ đâu ra vậy, bảo vệ đâu?"Đôi môi hồng phấn của Nhạc Nhạc hé mở, "Oa, oa.
224 Khả Khả mạch lạc rõ ràng, đơn giản rõ ràng nói tóm tắt chuyện vì sao Kiều Tâm Du muốn giả chết năm đó, cùng những chuyện xảy ra mấy năm nay cho Nhâm Mục Diệu nghe.
225 "Tôi sẽ đi tuyên truyền, bảo đảm trong vòng một ngày, sẽ có thể biến nhãn hàng trang sức kia trở nên nổi tiếng. Về phần Ám Dạ Tuyệt, cậu ấy sẽ đi đăng kí chủ quyền, nếu đám lão già kia không cho, mềm không được, sẽ dùng cứng.
226 Hương hoa mát mẻ thoang thoảng, lạnh nhạt, bay đến từng góc nhỏ. Toàn bộ khán đài hai đầy ắp hoa, những đóa hoa bách hợp tươi mới, cánh hoa mềm mại như sắp tan thành nước.
227 "Khách sạn này là của tôi. " Giọng Nhâm Mục Diệu đúng lý hợp tình, hệt như việc vào đây là chuyện đương nhiên như hắn đang vào chính nhà của mình vậy.
228 "Khả Khả, anh nhìn nè, nhìn nè!" Nhạc Nhạc phi thường tức giận, rồi có chút hoang mang, đứng lên "Cha tại sao lại dùng đầu lưỡi liếm mẹ? Coi mẹ như kẹo que vậy.
229 "Két, cạch ——". Cửa kính pha-lê biệt thự nhà họ Nhâm đột nhiên bị đẩy raTiếng động thật nhỏ bỗng đánh thức hai tiểu quỷ đang ngủ trên ghế salon. Bàn tay nhỏ nhắn tròn đầy của Nhạc Nhạc dịu dàng xoa xoa đôi mắt mơ màng, nhất thời kinh ngạc, "A ——" tiếng thét chói tai vừa mới bắt đầu thét lên lập tức bị giọng Khả Khả lấp mất.
230 "Chính chú đã không đúng rồi, chú là kẻ xấu!" Nhạc Nhạc lầm bầm nói, nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt gương mặt trắng nõn nà của con bé. Đinh Hạo Hiên muốn dùng tay lau đi nước mắt của cô bé, kết quả lại bị Nhạc Nhạc vô tình gạt đi.
231 "Nhạc Nhạc thật có đầu óc buôn bán!" Nhâm Mục Diệu không nhịn được khoe con gái mình, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô nhóc. "Nhạc Nhạc nếu cháu muốn quảng bá sản phẩm này, chú Ám sẵn sàng đầu tư!""Này! Hai người các cậu thật không có nhân tính mà, tôi chính là người bị hại đấy!" Mái tóc ướt đẫm màu bạc của Đinh Hạo Hiên dính sát vào mặt hắn, đôi mắt sắp phun ra lửa.
232 "Mẹ, chúng con nào có ý chỉnh mẹ, chúng con vì hạnh phúc của mẹ mà vượt đường ngàn dặm xa xôi, để hai người làm hòa với nhau, chúng con vì nghĩa lớn, lao tâm lao lực đến thế, nên mẹ đừng giận chúng con nhé!" Nhạc Nhạc bĩu môi, mặt uất ức.
233 Kiều Tâm Du lạnh lùng liếc hắn một cái, "Yên tâm, tuyệt đối không có khả năng này, anh ấy chẳng sinh ra được đứa bé nào đâu. Nếu sinh được, ngược lại, anh ấy có thể trình lên chính phủ, thông báo ghi tên vào sổ kỉ lục Guinness, và giới nghiên cứu y học.
234 "Tâm Du, bớt giận nào!" Nhâm Mục Diệu không đau lòng chuyện sàn nhà nhập khẩu chỉ mới vừa lót xong đã bị cháy, ngược lại, hắn lo lắng cho sức khỏe của Kiều Tâm Du, giờ hắn mới hiểu được, Kiều Tâm Du chăm sóc hai tiểu ác ma này không dễ dàng đến cỡ nào.
235 Nhạc Nhạc quay người về phía phát ra âm thanh ——Một chị gái, trong đôi mắt trong veo như nước phát ra ánh nhìn như đưa đám, chiếc khăn quàng đan tay mang nhiều màu sắc quấn quanh đôi gò má trắng nõn giúp cô có vẻ càng thêm dí dỏm đáng yêu.
236 Thẻ từ phớt qua, phát ra âm thanh "tích tích". "Cạch" một tiếng, cửa mở ra. Khả Khả dẫn đầu vào, không thấy bóng người, phất tay một cái với Nhạc Nhạc và Ngô Du Du, "Vào đi!""Này.
237 Trên mặt Khả Khả thoáng qua một nét cười ranh mãnh, mở cửa, đẩy Ngô Du Du vào. "Các em. . . . . . " Ngô Du Du hét lên một tiếng, sững sờ đứng ở cửa, đi vào bên trong, run rẩy nói: "Tôi.
238 "A lô!" Giọng trầm thấp lộ rõ vẻ rất không vui. "Diệu, em đã về nước rồi. " đầu dây bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ. Chân mày Nhâm Mục Diệu nhíu chặt, sắc mặt tối sầm, "Khả Linh.
239 "Tôi yêu vợ tôi, hai chúng tôi đã cùng nhau vượt qua rất nhiều chướng ngại, bây giờ tôi chỉ muốn cho cô ấy một phần tình yêu hoàn chỉnh. " Nhâm Mục Diệu thận trọng nói, trong âm điệu lạnh nhạt lộ ra thái độ kiên định, "Số tiền này tôi sẽ thông qua danh nghĩa của cô mà quyên cho hội từ thiện.
240 Những giọt nước trong từ từ nhỏ xuống không chút thay đổi giữ vững tiết tấu, trong ống truyền dịch, chất lỏng nhẹ nhàng lặng lẽ chảy xuôi, vào trong cánh tay nhỏ nhắn mềm mại không xương.