41 Đi tới dưới lầu, tôi bắt đầu lấy chìa khóa. Vừa quẹo vào cầu thang lầu hai thì nghe thấy có người gõ cửa, hình như từ phía nhà mình. Quả nhiên, trước cửa có một người mặc quân trang khá tuấn tú.
42 Diễn tập quý này kết thúc, thành tích của đại đội A nổi bật, sau khi hoàn thành báo cáo tổng kết, Thiết Đầu khai ân cho người trung đội ba nghỉ dài. Cái gọi là nghỉ dài ngày cũng chỉ một tuần mà thôi.
43 Lúc chạy tới bệnh viện tôi thật hơi tức giận. Tiểu Hứa đứng đón tôi ở cổng, vừa đi về phía phòng cấp cứu vừa nói chuyện xảy ra cho tôi. "Diễn tập xong, quân Hồng Quân giữ bọn em lại ăn liên hoan.
44 Tôi rất buồn bực mà nói với Viên Lãng: "Chồng, thuật cận chiến anh dạy em không dùng được. "Viên Lãng: "Sao chiêu đó không dùng được?"Tôi khoa tay múa chân: "Thì chiêu này, tay chém ra.
45 Có mất mặt nữa cũng phải dậy. Nghe động tĩnh bên ngoài, mẹ chồng và chị cả còn đang ngủ. Hôm qua bọn họ đi đường mệt nhọc, thật sự là mệt mỏi, lại còn nửa đêm bị chút tiếng động mờ ám quấy rầy, đúng là cần phải ngủ thêm một lát.
46 Buổi sáng đi dạo các phòng một vòng theo thông lệ, xem xem có bỏ sót khâu nào không, xem xem có khách hàng khiếu nại gì không, xem tư cách tiếp đãi của công nhân viên, cuối cùng mới về phòng làm việc thẩm tra tình hình tiêu thụ của các chi nhánh.
47 Tôi thở hổn hển khiêng hai cái thùng giấy tới cửa, lách ca lách cách móc chìa khóa ra định mở cửa. Một cơn gió lướt qua, cửa chống trộm đang mở. Dĩ nhiên không phải là gió mở ra, bóng dáng Viên Lãng lóe ra phía sau cửa.
48 Tôi nhảy xuống giường, nhìn đồng hồ, sắp tới mười một giờ, nói với Viên Lãng: "Chờ em gọi điện thoại đã. ""Alo, ông chủ Trần hả? Sáng nay có cua mỡ tươi không?".
49 Lúc tôi xuất hiện ở cửa tiểu khi đón Tiểu Duệ thì bộ dạng của cậu ấy cũng không quá thay đổi so với mười năm trước. Nhưng vẻ mặt đã sớm không còn ngây ngô như năm đó.
50 Dành thời gian học lái xe. Học nhiều tháng, tại mục thứ ba thì đuôi xe đụng vào cột, không qua. Từ nhỏ tôi đã rõ thần kinh vận động của mình không phát triển.
51 Mưa dầm liên miên, tôi không thích thời tiết này. Tôi sinh ra ở Tây Nam nhưng lại thích phương Bắc, nóng là nóng, lạnh là lạnh. Hoặc là ánh nắng là ánh nắng gay gắt, hoặc là mưa tuyết lớn, khô khô ráo ráo.
52 Chủ nhật tăng ca, đào tạo cán bộ quản lý. Nửa trước thì tôi ngồi nghe, nửa sau tôi lên nói. Buổi chiều nghỉ ngơi bình thường, buổi trưa cơm nước xong, tôi làm tổng kết đào tại trong phòng làm việc.
53 Lần công tác này đi rất vội vàng, đáng lẽ không phải tôi đi, điều chỉnh tạm thời, thế là bây giờ tôi đang ngẩn người ở trên ban công khách sạn. Nhà cửa còn chưa dọn dẹp, quần áo phơi trên ban công cũng chưa lấy vào, lỡ như Viên Lãng cũng không về nhà, chờ hai tuần sau tôi trở về nhà, trong nhà chắc đầy bụi bặm, ruồi nhặng bay đầy luôn.
54 Tôi nhìn ông chủ Thịnh, cười gượng: “Thịnh tổng, tôi đi công tác ở Thượng Hải mới về. ”Ông chủ Thịnh cười như gió xuân phe phẩy: “Không tệ, hoàn thành khá tốt, năm tới chúng ta tiến quân đến Thượng Hải công lao của cô rất lớn.
55 Sau khi tiễn nhóm Tiểu Dương đi, Viên Lãng thu dọn phòng. Thấy anh mặc áo len ấm áp, tôi nhớ trong túi có đồ cho anh. “Em thuận đường trở về nhà một chuyến, mọi người trong nhà đều rất nhớ anh.
56 Viên Lãng làm xong thủ tục, giúp tôi mang giầy, mặt cười như không cười nhìn tôi: “Về nhà thôi, người hùng. ”Tôi đỏ mặt: “Hừ!” Rồi nằm sấp lên lưng anh.
57 Hai người cho rằng tuổi mình không phải quá già lại không cần lo lắng nhà cửa, ba mẹ yêu dấu của tôi, quyết định đi du lịch. Không muốn du lịch theo đoàn, sợ không được tự do.
58 Một lần Viên Lãng về nhà liền hỏi tôi: “Gần đây các em bồi dưỡng trình độ cổ văn?”Tôi nhịn cười: “Làm sao anh biết?”Viên Lãng lấy đồ này nọ ra, đọc: “Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt …” (nghĩa là núi không còn, nước sông cạn kiệt, sấm chớp mùa đông chấn động, mưa tuyết mùa hè, trời đất hợp lại, mới cùng anh cắt đứt.
59 Ngày đó đối tác liên doanh mở hoạt động, ấy tấm vé ăn cơm miễn phí, tôi nhất thời nổi hứng, kéo Viên Lãng đi ăn bánh từ trên trời rơi xuống. Con người nha, thật không thể chiếm tiện nghi.
60 Viên Lãng dựa nghiêng trên sô pha, sai khiến tôi: “Lấy thêm đêm dựa nữa, không đủ cao. ”Tôi lấy đệm dựa nhét dưới cổ anh ấy, anh ấy nhích một tí, nhích từ từ làm ra một tư thế thoải mái: “Đưa cho anh điều khiển tivi.