21 Thanh Thu nằm ở trong viện được gần 1 tuần cô bạn Lee khóc như mưa khi đến gặp cô. Thanh Thu cảm giác như ôm một người lạ mặt mà an ủi. Hôm đến thăm Thanh Thu đi cùng Lee là Trí Kiệt, anh nhăn nhó đến thật tội khi nhìn thấy „vị hôn thê“ của mình không biết mình là ai nữa.
22 Môi anh mỗi lúc tiến lại gần môi cô, Thanh Thu không biết làm gì ngoài nhắm nghiền mắt lại mồ hôi lạnh chảy trên trán. Còn 1mm nữa là có thể chạm tới thì cánh cửa phòng bệnh mở theo một cái lực mạnh khủng khiếp rầm một cái ra.
23 "Thế thì ok rồi, 19h tối là y tá không có vào phòng nữa. Anh chờ em bên dưới em sẽ xuống lúc tầm 19:15h hoạch chễ hơn là 19:30h. " Thanh Thu nhanh nhẩu nói cho anh biết.
24 Toàn nhà sang trọng lộng lẫy với những điêu khắc trên tường đến đẹp mắt, tiếng nhạc chạy nhẹ kèm theo ánh điện sáng rực. Nơi đây là những con người lộng lẫy dưới ánh đèn tỏa sáng cùng với những hàng hiệu đắt tiền của họ.
25 TRỜi Oai, anh quả thật không nghĩ được ra cái gì hay hơn sao? Mà lại nói cô câm, nhưng mà suy ra thì thế lại càng tốt sẽ không phải nói. Mọi người bên dưới quả thật là đang hỗn loạn với câu nói của anh, người MC cầm lại míc, tiếc nuối nói, "chà thật là đáng tiếc, một mỹ nữ lại không thể nói được.
26 Ông Nhiên tức giận gầm lớn hơn, "bỏ nó xuống cho tao. " Tiếng gầm của ông làm mọi nguời ai cũng hoảng hốt và sợ hãi. Tất cả mọi người đều im lặng quan sát xem chuyện gì đang sẩy ra.
27 Cô lang thang trên con đường vắng tanh, lạ hoắc không có một bóng người, thời tiết càng về đêm thì lại càng lạnh. Cái lạnh làm ấy vết thương ở tay và đầu gối cô đau buốt.
28 Cô mở to mắt nhìn anh, lòng rối loạn không hiểu anh đang làm gì thế này, nhưng trái tim khi yêu là trao, nên hiện tại trái tim của cô cũng thế. Thanh Thu nhắm mắt mình lại hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người mình yêu mà quên đi phép tắc vốn có trên đời này.
29 Thanh Thu đã vào bếp nấu ăn, cô nấu ăn rất ngon và cũng biết làm nhiều món, những đồ ăn bầy biện trên bàn ăn to tròn ở trong nhà Thượng Ngư lâu ngày lạnh ngát nay nó được bởi mùi thơm phứng phức làm ấm cúng hẳn lên.
30 “VIỆNNN. . . . VIỆN CÁI CON KHỈ? Trời ơi anh nghĩ gì mà dám ngả vào tay tôi chứ nặng như một con he. . . e e. Aaaa đau quaa á” định nói nữa nhưng cô ngừng lại, tay bóp cổ mình mặt nhăn nhó.
31 „ Tôi muốn gọi luật sư của tôi đến, trước khi chưa thấy luật sư của tôi thì tôi không có nói gì hết. “ Văn Thiên anh ngồi ngang nhiên đối diện với người cảnh sát.
32 Cô Kim ngồi bên cạnh cũng vui chẳng kém, nâng cốc chúc mừng ông. „Nhưng mà chúng ta còn phải đề phòng hắn đó. Hắn không phải là người dễ bị mắc bẫy đâu.
33 „Cô không hiểu nổi bố cháu nữa, đến cả cháu mình còn muốn hại thì quả thật là quá đáng quá rồi. “ Thượng Mai ngồi vắt 2 chân vào nhau. Mặt nhìn vào Thư Quân hỏi khi nói hết chuyện cho anh nghe.
34 Thanh Thu được đưa về nhà nghỉ ngơi, nhưng tinh thần cô chẳng tốt được ra tí nào, bám vào tay Cô Mai, nhẹ giọng nói „Anh Văn Thiên ở đâu vậy cô?“ Thượng Mai vuốt tóc Thanh Thu khó sử, „cô không biết Thanh Thu, xin lỗi con.
35 Chí Mỹ đòi bằng được theo anh về, nhưng mà anh bảo để lần sau tại vì bây giờ anh đang biết cô „vợ“ bé nhỏ ở nhà kia đang tức giận mà lại thấy anh đi cùng với Chí Mỹ chắc chặt đầu anh ra mất.
36 Hai cô gái nhỏ bé bị trói trên 2 chiếc ghế gỗ cũ cĩ. Ngồi quay lưng vào nhau, mắt bịp lại bằng 2 cái khăn đen, miệng thì được băng dán kín. Trong một căn nhà ở giữa rừng đổ nát, vang vang tiếng bước chân của chiếc giày cao gót nện xuống nền đất xi măng kêu lên những tiếng cộp cộp.
37 Thanh Thu kéo Lee ngồi xuống. Mắt cô nhìn thấy một thanh gỗ to nằm ở góc nhà, nhẹ nhàng chạy đến cầm lên tay. Lee gật đầu hiểu ý của Thanh Thu. Tiếng gỗ bên ngoài cửa sổ kêu rắc rắc, là người đàn ông đó dùng sức bẻ ra.
38 “Thanh Thu em có muốn ăn gì không?” Kể từ ngày hôm đó Văn Thiên anh luôn luôn ở bên Thanh Thu cùng với lại 2 người bảo vệ đang đứng ngoài cửa phòng bệnh viện.
39 Thở dài, móc trong túi ra điếu thuốc châm nó rồi rít một hơi nặng nhọc. „Nếu đời này con mà nghe lời ông nói, thì con sẽ hối hận cả đời. “ Ông anh cau mày, „thế con nghĩ là sẽ đem lại hạnh phúc cho nó sao? Tỉnh táo lại chút đi.
40 „Tưởng tôi là hầu của Lee sao? Àh mà cũng đúng tôi là người hâu của cô ấy suốt đời mà. Gọi là (Lô lệ tình yêu) nghe có vẻ hợp lý và hay hơn, đúng không nào?“ Trí Kiệt nói không hề ngượng ngùng, lộ ra một nụ cười đắc ý quay sang Lee,nháy mắt với cô một cái.