Eo Thon Nhỏ Chương 21: Chương 21
Chương trước: Chương 20: Chương 20
Editor: Trà Đá.
Đường Nhân đóng quyển sổ lại, nghiêm túc nhìn.
Rõ ràng là rất mới, chắc chưa mua được bao lâu, hơn nữa đây là kiểu sổ chỉ có bán ở siêu thị nhỏ trong trường, cô rất ít khi nhìn thấy ở bên ngoài.
Tất cả mọi suy luận đều hướng đến một đáp án.
Lục Trì đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Đường Nhân lại mở quyển sổ ra lần nữa, từ từ đọc từ đầu tới đuôi.
Đề thi ôn tập rất nhiều, muốn tìm bài tập tương tự không khó, nhưng lại không đơn giản, có lẽ có vài bài rất dễ tìm thấy, nhưng để phân loại từng đề mục như vậy chắc chắn tốn không ít thời gian.
Đến cả chuyện giải thích cặn kẽ từng bước giải cũng ngốn cả tốn thời gian rồi.
Mỗi lần cô trêu chọc anh, thì anh đều trầm mặc lạnh lùng không trả lời cô, nhưng mỗi khi cô có chuyện gì thì lại chiều theo ý cô, bế cô đến phòng y tế, cõng đưa cô lên lầu, thậm chí ngày hôm sau còn đứng ở bên ngoài ký túc xá đợi cô…
Bởi vì cô giải sai bài toán vật lý, mà anh phải tận lực giúp cô hiểu rõ từng đề mục bằng cách như thế này.
Trái tim của Đường Nhân đã mềm nhũn ra rồi.
Cô lấy bút ra, suy nghĩ vài giây, viết lên chỗ trống một hàng chữ nho nhỏ.
Đường Đường càng lúc càng thích Lục Lục.
~Ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao.
Ngày đầu tiên, buổi sáng là lễ khai mạc, buổi chiều mới bắt đầu thi đấu.
Tất cả học sinh toàn trường đều phải tập trung đến sân trường, mỗi lớp xếp thành hai hàng.
Lớp 14 đứng bên cạnh lớp tự nhiên, sĩ số lớp cũng không khác biệt lắm.
Đường Nhân và Tô Khả Tây đứng phía cuối lớp 14.
Đúng lúc Lục Trì có vóc dáng cao lớn, nên cũng đứng ở cuối cùng, như gốc cây bạch dương quật cường.
Những người chỉ huy đều đứng ở phía trước, cũng không để ý tới phía sau.
Đường Nhân lặng lẽ đi qua chỗ anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Tớ cũng có thi đấu nữa, cậu tới xem nhé?”
Lục Trì không trả lời, anh có chút bối rối.
Hiện tại cô rất thích dùng tay chọc chọc ngực anh, ngực anh rất cứng rắn, nên cô chơi rất vui vẻ. Cô chọc chọc ngực anh vài cái, sau đó lại cười rộ lên.
Lục Trì tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô lại: “Không… Không được.”
Giọng nói của anh yếu ớt, giống như một con thú nhỏ đang bị bắt nạt.
Đường Nhân có cảm giác như bản thân đã biến thành ác ma, cô cười cười: “Vậy ngày mai cậu tới xem tớ thi đấu được không?”
Thấy anh không muốn trả lời, cô vươn tay còn lại định chọc chọc ngực anh, chưa đợi cô động vào, anh đã trả lời: “Được.”
Anh mím môi, giọng nói có chút khàn khàn.
Qua một lát, cô thuận tay sửa sang lại áo thể dục cho anh, động tác cực kỳ tự nhiên.
Không được động chạm vào da thịt của anh, Đường Nhân có chút thất vọng. Nhưng dù sao anh cũng hứa với cô, cô thì thầm hét lên một chút, trong đáy lòng tràn ra sự vui sướng.
Bên môi Lục Trì vô thức tràn ra ý cười.
…
Lộc Dã và Đường minh len lén nhìn thấy hết mọi chuyện, tròng mắt của hai người trừng to như muốn rớt ra ngoài.
Đây là Lục Trì mà bọn họ biết sao???
~Ngày hôm sau là những môn thi chạy cự li ngắn dài.
Hôm nay Đường Nhân thi đấu.
Thời tiết rất tốt, cô thay đồng phục, mặc quần áo rộng rãi thoải mái hơn, lộ ra cánh tay trắng mướt, mã số thi đấu được dán lên tấm lưng mảnh mai, khiến những nam sinh đứng ở bên ngoài miệng đắng lưỡi khô.
“Chao ôi, Đường Nhân đúng là hoàn hảo, chỉ có tính tình không được tốt cho lắm, gặp ai cũng muốn xù lông lên.”
“Nhìn theo hướng đơn giản hơn xem, trong trường làm gì có nữ sinh nào có thể so sánh được với Đường Nhân, nói thẳng ra, xếp hạng hoa khôi của các trường trên Weibo đều nhảm nhí.”
Vài nam sinh ngồi chụm lại bàn tán.
Trong trường học không cho phép dùng điện thoại, nên bọn họ chỉ có thể bàn luận vài vấn đề, hơn nữa đề tài xoay quanh nam sinh không có gì khác ngoài bạn khác giới và xe hơi các loại.
Trong khoảng thời gian diễn ra hội thao, phần lớn học sinh đều ngồi tụm ba tụm năm với người quen, cho nên rất nhiều học sinh ở các lớp tụ tập lại với nhau.
Bên cạnh Lộc Dã lúc này chính là bạn học học cùng lớp với anh ta ở kỳ trước.
Bạn học đụng đụng Lộc Dã, nhỏ giọng hỏi: “Cái người ngồi đằng kia, có phải học cùng với cậu lại nói chuyện yêu đương với Đường Nhân đúng không?”
Nghe thấy chuyện này, Lộc Dã theo phản xạ nhìn ra phía sau.
Lục Trì ngồi dưới đất, trên đùi đặt quyển sách, anh đang yên lặng đọc sách, phảng phất sự ngăn cách.
Học sinh trong lớp tự nhiên cũng rất bội phục học sinh mới chuyển trường Lục Trì.
Cái gọi là thiên phú thật sự tồn tại, hơn nữa lại còn cố gắng chăm chỉ. Lục Trì không chỉ thông minh, lại thích đọc sách, cực kỳ tập trung trong học tập, nếu mà không đạt được thành tích tốt thì quái lạ rồi.
Vượt trội hơn rất nhiều, khiến các bạn học khác phải ganh tỵ.
“Nhiều chuyện quá.” Lộc Dã lắc đầu, “Nói chuyện yêu đương thì không biết đến ngày tháng năm nào mới hết. Ai da, cậu có nước uống không, tớ khát.”
“Không có, mà hôm nay tớ cũng không thi đấu gì, chút ra siêu thị nhỏ mua.”
“Đồ không có lương tâm, nói chuyện phiếm với cậu phí nước miếng quá.”
“Ê, không phải bên chân bạn học của cậu có để hộp

Xem tiếp: Chương 22: Chương 22