41 Bỏ ra tiền mua phân bón khoảng 2500 đồng, trong tay Đoàn Duệ Thanh còn khoảng 3500 đồng, không tính thiếu nhưng thật sự cũng không nhiều bao nhiêu.
42 Đoàn Duệ Thanh biết anh không phải là người thích kêu ca, có việc gì cũng để trong lòng, nhưng vẻ mơ màng cùng thường tỏ ra không yên lòng như gần đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
43 Đối với tiểu hài tử khóc nhè, Vân Thiệu Thần đã nhiều năm chưa thấy qua, có chút bất đắc dĩ thở dài, ôm cậu vỗ nhẹ lưng, so với khuyên nhủ, cứ để cậu khóc cho xong là được.
44 Đoàn Duệ Thanh đến tìm anh họ cũng không nói đến chuyện La Hàng đầu tiên, cười tủm tỉm cùng anh đùa giỡn chốc lát, mới nói cho anh biết ý đồ mình đến đây, bất quá sự việc còn bị hắn nói quá thêm không ít.
45
Cuối năm đều rất bận rộn, Đoàn Duệ Thanh ở khách sạn cũng như thế, Vân Thiệu Thần cũng không khác bao nhiêu.
Lúc này những người đi xa làm đều trở về, trong thành phố nhỏ này cũng đông người hơn, vì thế các loại vấn đề lớn nhỏ cũng không ít.
46
“Anh, em nghĩ muốn anh. ”
Vân Thiệu Thần giương mắt, chống lại hai mắt nghiêm túc của Đoàn Duệ Thanh, hai mắt mở to tràn ngập mong chờ, còn có một chút vẻ ngượng ngùng, lượng lượng, nhìn thật đẹp.
47 Lúc Đoàn Duệ Thanh nhận được tin, cảm thấy toàn bộ thân thể đều phát lạnh, giống như bị quăng xuống sông trong ngày đông, vừa nặng vừa lạnh.
48 Đến ngày trên giấy ghi, Đoàn Duệ Thanh đem theo túi đựng “tiền” đi đến địa chỉ được cho, bên trong còn kèm tờ giấy viết: “Đây là một nửa số tiền ngươi muốn, anh của ta ở đâu? Để ta gặp người mới lấy nửa còn lại.
49 Đoàn Dao Nhàn biết Đoàn Duệ Thanh bận rộn vất vả hai tháng cần nghỉ ngơi tốt mốt chụt, nên chủ động tan tầm sớm về nhà nấu cơm. Lúc nàng tan tầm chỉ sớm hơn cháu mình một chút, chờ làm xong cơm tối sắc trời cũng hôn ám rồi.
50 Vân Thiệu Thần bị Đoàn Duệ Thanh buộc ở lại bệnh viện ba ngày, truyền nước hết ba ngày mới được chấp nhận về nhà. Tiểu hài tử đối với y quản đông quản tây, phía trước phía sau lải nhải, bản thân y cái gì nên nghe sẽ nghe, không đồng ý sẽ coi như không nghe thấy.
51 Bởi vì việc thu mua lá trà, hiện tại ở Nam Môn khách sạn hắn cũng được coi như được người biết đến, Khang Ninh Huy từ nơi hắn cũng mua được không ít trà ngon, cảm thấy hắn là một người thành thực, lại trở thành đồ đệ của Cổ lão nên thêm vài phần kính trọng, thường sẽ tìm hắn nói mấy câu, tuy rằng không nhiều, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được quản lý Khang rất để mắt đến hắn.
52
Mùa thu đi qua, mùa đông rét lạnh rất nhanh sẽ đến.
Bởi vì năm nay đều bận rộn không rảnh rỗi, Đoàn Dao Nhàn và Dương Huy tuy rằng đã đi đăng ký kết hôn, nhưng tiệc rượu chúc mừng vẫn chưa có thời gian tổ chức.
53 Mùa xuân của năm tiếp theo, Đoàn Duệ Thanh dùng số tiền còn lại của mình, cùng với tiền bán rau diếp cá, tiền lương mỗi tháng, cả tiền lương của anh họ, của tiểu cô Đoàn Dao Nhàn và Dương Huy, gần như dùng hết để thu lại lá trà của thôn Vân Lĩnh.
54
“Anh…”
Đoàn Duệ Thanh vừa hô lên một tiếng này, mới nhớ ra anh họ đang ở xa, lúc hắn rời thành phố, anh còn công tác chưa trở về.
55
Cha Vân Thiệu Thần qua đời từ lúc y còn rất nhỏ, cho nên xưng hô “đứa nhỏ không cha” tựa hồ gắn liền với toàn bộ thời thơ ấu của y.
Cũng bởi vậy, Vân Thiệu Thần lúc nhỏ luôn hiểu chuyện hơn so với những bạn cùng tuổi, biết mẹ một mình mang theo y sinh hoạt vất vả, cho nên vô luận ở bên ngoài gặp chuyện gì, y đều tận lực không làm phiền đến mẹ.