41 Lăng Vi không nói tiếp nữa, có một số việc nên biết điểm dừng. Cô nói một cái địa chỉ khiến Húc Nghiêu kỳ quái, cô nói một gặo một người, địa chỉ này là ở ngoại ô thành phố G, người đó là ai?Xe dừng trước một nông trang, hai người xuống xe.
42 Lăng Vi nhìn Húc Nghiêu chằm chằm, như muốn xác nhận anh không có nói đùa. Húc Nghiêu cũng rất chân thành cường điệu: “Chúng ta có thể lạc đường rồi, cô nhìn xung quanh xe, có phải không giống với lúc đến không?”Đồng ruộng rải khắp nơi, nhìn đâu cũng như nhau, Lăng Vi không thể nhớ nổi đây là đâu, nhưng bảo lạc đường, cô vẫn không thể tin nổi, xem ra người cẩn thận như Tấn Húc Nghiêu cũng có lúc lạc đường.
43 Một khắc lúc lăn xuống, cơ thể hai người vô cùng gần, Lăng Vi nhìn thấy cặp mắt sáng trong của Húc Nghiêu, cảm giác rất an tâm. Cô ôm chặt Húc Nghiêu, cẩn thận che cho cánh tay trái của anh.
44 Nghe giọng nói càng ngày càng đến gần , Lăng Vi cau mày, giảm dần tốc độ nói: "Như vậy không được, hau chúng ta nếu ở chung một chỗ sẽ chạy không nhanh, hơn nữa tay của anh cũng không thể nào chịu được khi cử động mạnh".
45 Ở trên đường trở về, Lăng Vi nói cô không quay về, ở lúc cô và anh liếc nhìn nhau một cái,trong mắt hai người có thể đoán được đối phương đang nghĩ gìHúc Nghiêu nói với Ô Qua: "Quay đầu, trở về".
46 Húc Nghiêu dẫn Lăng Vi đi trước,còn về chuyện của ông Quý thì giaocho âm xử lý. Lái xe như ngựa phi chạy vào nội thành, Lăng Vi thở một hơi dài, đáng tiếc là sợ hãi cùng căng thẳng vẫn còn tồn tại trong lòng, cũng không vì sự náo nhiệt của thành phố mà giảm bớt phần nào.
47 Xe của Húc Nghiêu đã bị đám người kia đập tan tác, Ugo cùng âm mời người đi kéo xe về, mà xe Lăng Vi lái cũng là xe của M. Đáng thương M, khi anh ta trở về sẽ bị mời vào đồn cảnh sát rồi.
48 Húc Nghiêu đã tuyên bố tin vui, cho nên bữa ăn này anh mời, Diệc Trúc cùng Âu Chấn Gia xuống tay không hề khách khí, gọi những món ăn ngon nhất trong tiệm.
49 Lăng Vi cùng Húc Nghiêu do dự một lát vẫn là đi theo Du Bá Niên, bọn họ đến gần một công viên gần nhà họ Chung, mấy người vệ sĩ của Du bá Niên tự giác chia ra bốn phía, dáng vẻ của bọn họ đều vô cùng nghiêm túc, vô cùng trung thành.
50 Còn chưa đến nhà họ Chung, Lăng Vi liền nhận cuộc gọi của Tòng An, bên kia vang đến là tiếng nhạc ồn ào, còn có tiếng vang: "thêm một ly". Lại nghe Tòng An nghẹn ngào nói: "Vi Vi, nói cho tớ biết, tớ phải làm gì bây giờ?".
51 Húc Nghiêu vẫn cố gắng chống cự, chống cự đến lúc người phục vụ đưa anh đến một căn phòng, anh lập tức bị đẩy vào. Lúc này Lăng Vi nằm ở trên giường phát hiện ra có âm thanh lạ, khi cô nghe thấy âm thanh ngẩng đầu nhìn, phát hiện Húc Nghiêu lảo đảo đi đến.
52 Thời điểm hai người xuất hiện ở cửa phát hiện vây quanh họ có rất nhiều người, những người đó hướng về phía họ chỉ chỏ, trong mắt có chút hâm mộ cũng có chút khinh bỉ, Húc Nghiêu đỡ Lăng Vi, đẩy đám người nhốn nháo kia raBên tai anh có tiếng cười: "Ha ha, đây chính là đôi nam nữa kia sao, thật là đủ kích tình".
53 Tòng An nhìn Viêm Thần từng bước đến gần, tâm trạng của cô trôi lơ lửng như đang ở trên biển, cô ta nhỏ giọng nói: "Viêm Thần, em,. . . "Tôn Viêm Thần thất vọng lắc đầu ý bảo: "Em đừng nói gì.
54 Những cây đuốc sáng vây quanh, có thể nhìn thấy một ông lão xuất hiện tại cửa, chắc ông ta tầm 60 tuổi rồi, ánh mắt nhìn mẹ tấn mẹ rồi nói: "Thật lâu rồi không gặp bà, bà vẫn khỏe chứ?"Mẹ Tấn thắp một ngọn nến, cơ thể nghiêng qua, trên mặt cũng không có biểu hiện gì: "vào trong rồi nói"Người đàn ông kia đúng là Tiêu Vũ, ông ta vung tay lên, ý bảo thuộc hạ đứng bên ngoài, chỉ mang theo Du Bá Niên vàoTrong phòng khách đốt nến , mà khi bọn họ vào cửa , mẹ Tấn đốt trên bàn thờ phật vài nén hương.
55 Rất đáng tiếc, lời nói này của Húc Nghiêu là thời cơ chưa đủ, bởi vì anh còn chưa kịp chờ đáp án của Lăng Vi, thì phát hiện có người đang nói chuyện bên ngoài: "Đi mời lão ta, hãy nói với lão, tao đã mời được tam thiếu gia, hỏi lão ta có hứng thú tới đây thương lượng không"Xem ra lão đại thật sự muốn mượn tay Tiêu Vũ xử lý hai người bọn họ.
56 Bệnh viện trung tâm thành phố, những bác sĩ nổi tiếng đều đến chữa trị cho Húc Nghiêu, bọn họ liên tiếp mở cuộc họp, đối với bệnh tình của Húc Nghiêu mà cặn kẽ phân tích.
57 Ngồi trên xe lửa, nhìn phong cảnh Vân Nam lùi về sau, sự dày vò chậm rãi này làm giảm đi phần nào cảm giác trong lòng Lăng Vi. Cũng khiến cô càng cẩn thận suy ngẫm lại lời của Tiêu Vũ , sự thật thực đáng kinh ngạc, kẻ đứng phía sau hạ độc thủ hãm hại cha cô phải vào tù hóa ra lại là Tiêu Vũ.