21 Món cháo buổi sáng vừa đơn giản vừa dễ ăn, người nấu còn rất dụng tâm phối hợp đủ loại màu sắc trông rất vui mắt, thật thích hợp dành cho người bệnh.
Trong phòng, hai thiếu niên lẳng lặng ngồi ăn cháo, không hề nói một tiếng nào, trong không khí lưu chuyển một cổ cảm xúc kì quái.
22 Hô hấp tại giờ khắc này lặng yên ngưng trệ.
Nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ từ ***g ngực của đối phương, Đường Mộ Thần tựa như kẻ phạm tội chờ đợi sự phán quyết, thấp thỏm không yên.
23 Đêm càng lúc càng khuya.
Rèm cửa bị gió đêm thổi qua, phát ra tiếng loạt soạt rất nhỏ.
Đường nhìn từ khách sạn này rất tốt, xuyên qua ô cửa sổ, xa xa có thể trông thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời như những đốm lửa nhỏ.
24 Trong bệnh viện, phương pháp mà hộ sĩ phán đoán tình trạng diễn biến bệnh tật của bệnh nhân không phải là đi xem bệnh án mà là đi quan sát biểu hiện của người nhà bệnh nhân.
25 Bởi vì thân thể của Trầm Bích Vân tốt lên rất nhiều, tâm tình của mọi người cũng không tệ. Trầm Bích Vân mỗi ngày không ngừng bảo con, “Sức khỏe của mẹ đã ổn rồi, con vẫn cứ ở lại bệnh viện làm gì, không thấy chán sao? Mẹ không cần con ở đây đâu, con đi ra ngoài chơi đi, xem phim hay đá bóng gì đó đều được!”
Đường Mộ Thần lại ngồi lỳ trên ghế, “Con không có chán, chỉ muốn ở bên đại mỹ nhân thôi!”
“Không được!” Trầm Bích Vân làm vẻ mặt giận dữ, “Đừng có phá thế giới hai người của cha mẹ, mẹ còn muốn cùng cha con làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến nữa!”
Đường Lập Hiền cười lấy chìa khóa xe ném cho con trai, “Mấy ngày hôm trước không dám cho con, sợ con mệt mỏi mà lái xe thì sẽ rất nguy hiểm.
26 Trở về khách sạn, đã là nửa đêm mười hai giờ.
Hai người ăn uống no nê rồi, dưới ánh sao đi dạo trên bờ cát nghe tiếng sóng vỗ rì rào, đợi đến khi thức ăn tiêu hóa hết rồi, lúc này mới quay về.
27 Hôm sau khi Đường Mộ Thần tỉnh lại thì không thấy Kì An Chi ở bên cạnh.
Rèm cửa sổ được che kín, trong phòng tuy mát mẻ nhưng lại u ám khiến cho y nhất thời hoảng hốt, có chút mơ hồ, mê mê kinh ngạc mà nhắm mắt lại, mới nhớ ra một hồi điên cuồng hôm qua.
28 Khi Đường Mộ Thần quay trở lại bệnh viện thì tâm tình có chút thấp thỏm. Giống như một đứa trẻ làm chuyện xấu sau lưng người lớn, chột dạ không biết nên làm sao đối mặt.
29 Nghe con trai nói như vậy, Đường Lập Hiền nhất thời bị đông cứng, Đường Mộ Thần trong lòng căng thẳng, ngay khi y đang định bảo là y chỉ đùa thôi thì cha y lại bật cười, “Thật là, thằng nhóc này cư nhiên lại đi đùa cha như vậy! Con mà thích đàn ông sảo? Nào có tên đàn ông nào lại đi để ý đến con! Ha ha!”
Thế nhưng, trong tiếng cười của ông mang theo rõ ràng vẻ cương cứng cùng gượng ép.
30 Đến khi Đường Mộ Thần hoàn thành xong mọi thủ tục về nước, mới biết được cái câu “Chiến đấu trong dầu sôi lửa bỏng” của Kì An Chi hoàn toàn không phải là nói ngoa.
31 Công ty cố vấn đầu tư nhà đất Lucky Star.
Phòng làm việc nho nhỏ, không quá năm mươi bình. Một gian phòng đặt tám bàn làm việc. Hai bên trái phải đặt mỗi bên bốn cái phân biệt rõ ràng.
32 Hai người trẻ tuổi nhiệt tình tiếp đãi một đôi vợ chồng già đang do do dự dự, biết được mục đích của họ đến đây, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ vui mừng.
Người chồng họ Vương, vợ ông họ Lý, hai người có một nam một nữ.
33 Đưa hai vợ chồng ông Vương về nhà, sau đó đi ăn khuya, lấp đầy cái dạ dày kêu réo từ chiều xong đã là mười hai giờ khuya. Dù cho có là thanh niên trẻ tuổi đi nữa thì Đường Mộ Thần cũng đã sớm mệt đến nằm bẹp dí ở trên giường không động đậy nổi.
34 Đường Mộ Thần vừa sáng ra đã lập tức đến nhà họ Vương, mất cả nửa ngày mới phân tích rõ vấn đề cho đôi vợ chồng già hiểu, ông Vương cuối cùng cũng chấp nhận từ bỏ suy nghĩ muốn làm cho hai đứa con bất ngờ mà gọi điện thoại cho họ, kể lại đầu đuôi chuyện bán nhà.
35 Lần đầu tiên giao phong, chỉ có thể nói cân sức ngang tài.
Đôi vợ chồng mà Đường Mộ Thần tìm được đối với căn hộ này vô cùng hài lòng, quả thật là vượt quá xa so với mong đợi của họ.
36 Còn có thể nói gì đây? Phải nói gì mới được đây?
Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, hai bên đều đã ký tên đồng ý, chênh lệch vừa đúng hai ngàn, hợp đồng đã thành giao.
37 Kì An Chi thấy đối phương đã ngầm đồng ý, tâm hoa nộ phóng, lúc này không chút chần chờ kéo quần Đường Mộ Thần xuống, cướp lấy phân thân đã sưng to, bắt đầu vuốt ve.
38 Khi mà Đường Mộ Thần có thể mở mắt ra được thì cơ bản là y đã mất đi khả năng hành động.
Đau a! Từ đầu đến chân đều đau! Nhất là phần eo dưới, dường như bị liệt mất tiêu rồi, hành động hoàn toàn không có khả năng tự gánh vác.
39 Mối làm ăn thực sự đã tới cửa, không chỉ là một mà thậm chí là hơn mười mối! Còn có tiền đặt cọc cuồn cuộn không dứt.
Tất cả đều là những người già sống trong khu chung cư của ông Vương, khi biết tin ông Vương bán được nhà với giá tốt bèn đến thử thời vận.
40 Hai giờ sáng.
Rời khỏi quán bar, vừa nhấc đầu, chỉ thấy bầu trời tối đen như mực không một ngôi sao.
Kêu vài chiếc taxi, đem mấy người nhân viên nhét vào, cái cô nàng Điền Tâm không biết là say thật hay mượn rượu giả điên, trước khi cửa xe bị đóng lại, còn kịp hôn lên hai má Kì An Chi mỗi bên một cái, “Sếp, em rất yêu sếp a!”
“Được rồi! Đi đường cẩn thận!” Suốt cả tối nay, đã nghe qua không ít những lời thổ lộ của không biết bao nhiêu cô gái, Kì An Chi đã sớm quen rồi.