1 Tô Kim Lâm, mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp. Tiểu thiếu gia nhà giàu ngồi ngay ngắn với dáng vẻ thanh lịch trên TV. Có tiền thì có tiền, nhưng tính khí cuả Tô tiểu thiếu gia cũng không có ngoan ngoãn gì, lại còn thích chọc ghẹo người khác, nội tâm rất tà ác.
2 Sự việc xảy ra vào tháng chín, nắng cũng gay gắt hơn. Trường quý tộc chính là môi trường sinh hoạt tốt nhất, nhưng chương trình dạy học vẫn giống như trường công lập.
3 Tô Kim Lâm từ nhỏ đã ngậm cái muỗng vàng lớn lên, lại được sự trìu mến từ gia cảnh cùng gia tộc ưu việt tạo cho cậu một loại cảm giác về sự ưu việt. Nội tâm khó tránh khỏi kiêu căng, nhưng như chúng ta đã nói, Tô Kim Lâm là người sẽ giả bộ, cho dù trong lòng khinh thường bạn, nhưng ngoài mặt cũng sẽ giả làm một bộ dạng như bạn thân tốt với bạn, làm bạn can tâm tình nguyện vì cậu ra sức mà không trách lấy một lời.
4 Người đàn ông đó hồi phục tinh thần lại dường như có phần giận, không giải thích được là giận chính mình hay là giận thiếu niên xinh đẹp trước mắt này, lại giận tái mặt nói “Mời ngồi.
5 “Các cậu đang làm cái gì ở đây? Ngừng hết cho tôi. ” Đằng sau truyền đến giọng nói uy nghiêm mà bình tĩnh. Tô thiếu gia không trả lời, thật không phải cậu ở trên đất của người khác gây sự trái đạo lý, mà cậu cho rằng cậu cùng đối phương không quen, không nhất thiết phải trả lời anh ta.
6 Hội trường của trường học dường như rực rỡ hẳn lên, trang hoàng sân khấu rất được, rất tao nhã. Những hàng ghế ngồi được ngọn đèn chiếu rọi xuống hiện ra trong rất thoải mái và dễ nhìn.
7 Năm giờ hai mươi phút. Buổi diễn đầu tiên của xã đoàn kịch của trường đại học T kết thúc. Tô Tín lưu luyến không nỡ rời đi, Tô Kim Lâm cùng Đường Duệ đi ăn tối.
8 Vài ngày sau Đường Duệ luôn luôn gọi điện thoại tới quấy rầy Tô Kim Lâm. Đừng hỏi tôi vì sao Đường Duệ có thể có được số điện thoại của Tô Kim Lâm, tôi chỉ có thể nói với bạn rằng chỉ vì nhà họ Đường có tiền có thế.
9 Ba người dường như rất ấm áp ngồi ở bàn tròn pha lê uống trà ăn bánh nói chuyện phiếm. Thật ra Tô Kim Lâm và Phạm Sóc không thích điểm tâm ngọt, cho nên sau khi hai người ăn một miếng bánh ngọt liền dừng tay uống trà.
10 Đường Duệ là một thương nhân thông minh lanh lợi, cho dù là mở một cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, anh cũng muốn theo đuổi ích lợi lớn nhất. Không lâu sau khi cúp điện thoại, anh bắt đầu cân nhắc phải làm sao để cho cửa hàng bánh ngọt nổi danh nổi tiếng, đem của hàng này thành đại lí, mục đích cuối cùng là để cho bản thân có thể gặp Tô Kim Lâm vài lần, bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
11 “Vâng. Đã biết. Tôi tên là Nhạc Văn Văn. ” Tiểu Bàn liên tục gật đầu. “Đi, chúng ta cùng tản bộ đi. ” Tô thiếu gia đề nghị“Nhưng tôi còn có tiết…” Nhạc Văn Văn do dự.
12 Ngày hôm đó, thời tiết mát mẻ, gió mát ấm áp dễ chịu. Nhạc Văn Văn mặc áo khoác màu vàng nhạt, lộ vẻ tươi tắn đáng yêu. “Chúng ta đến công viên Tả Hải[1] chơi đi, buổi chiều sẽ đi xem phim.
13 “Này, Kim Lâm, cậu nói có tức không, tên Đàn Minh thối tha kia vừa gặp một cái là mắng tôi, tôi ghét cậu ta đến chết được!” Giọng nói hổn hển của Nhạc Văn Văn truyền đến.
14 Tâm tình của Đường Duệ lập tức từ đỉnh cao tuột xuống tận đáy cốc, như bị dội nước lạnh từ trên đầu xuống. Nhưng, anh vẫn duy trì phong độ sau cùng, hỏi, “Có chuyện gì mà khẩn cấp đến vậy? Có cần tôi giúp không?”“Không cần đâu, bạn gái của tôi trong lòng không tốt, tôi muốn bên cạnh an ủi cô ấy.
15 “Như thế nào mà anh không ở đây mới có mấy ngày liền sinh bệnh thế này?” Phạm Sóc thương tiếc nói. Cút, ông đây nói tất cả đều do ngươi chăm sóc mà ra hết đấy.
16 Cạch một tiếng, cửa được nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Trữ Nhi xét nét đi vào. “Học trưởng? Anh Kim Lâm?” Sự xuất hiện của Trình Trữ đã phá vỡ căng thẳng giữa hai người.
17 Ngày ngày cứ trôi qua chậm rãi như vậy. Tô Kim Lâm cũng không có nghe được tin tức gì về Đường Duệ nữa. Trái lại Phạm Sóc vẫn kiên trì quấn lấy Tô Kim Lâm.
18 Đường Duệ vẫn chưa gặp mặt Tô Kim Lâm. Trong lòng chứa chan tình cảm dịu dàng rồi cũng lạnh dần theo thời gian. Tuy nhiên những lúc yên tĩnh trong lòng nhớ lại con người tàn nhẫn kia thì cảm thấy rất chua xót, nhưng Đường Duệ vẫn không ngăn được bản thân nhớ đến Tô Kim Lâm.
19 “Cậu nhanh chóng thả người ra cho tôi, tôi có kêu cậu làm như vậy không? Những gì tôi muốn chính là sự can tâm tình nguyện của Kim Lâm!” Đường Duệ nói xong câu cuối cùng liền cúp máy.