81 Ánh mắt phòng bị kia làm cho lòng của Tiếu Diễn lạnh hơn phân nửa. "Không được sao. . . . . . " Anh thở dài, xách hộp đóng gói đưa cho cô, lùi một bước nói nhỏ, "Làm phiền em rồi.
82 "Tới đây" Tiếu Diễn lại đè lên trên người, cô nhắm nghiền hai mắt lại. Khi anh chậm rãi đẩy vào, cô nhíu chặt lông mày, giọt mồ hôi trên người anh liền rớt xuống, không ngừng hỏi: "Có đau không? Có đau không?"
Cô lắc đầu: "Không, không đau lắm.
83 Lúc Đông Vân năm tuổi thì bị đưa vào Tiền gia làm hạ nhân, văn tự bán đứt. Lúc nhỏ cha nương rất nhẫn tâm, lớn một chút, rất may mắn không bị ném vào trong kỹ viện, dù sao loại địa phương đó mua nữ nhân, ra giá cao nhất.
84 Đến Lý gia nàng mới biết, thì ra là môi giới nói không sai, mặc kệ bàn về tài hay là bàn về thế, Tiền gia đều không bằng Lý gia. Trạch đệ lớn gấp ba lần Tiền gia, hạ nhân cũng nhiều hơn Tiền gia.
85 Cứ như vậy được Đại phòng dẫn tới Kinh Thành, hạ nhân ở nhà trong kinh thành nhàn hạ nhất. Trong phòng thiếu gia không thiếu tỳ nữ sai bảo, nàng là người mà hắn vì Đại tiểu thư tuyển chọn.
86 Nhờ phúc của Đại tiểu thư, tên của nàng rốt cuộc được thay đổi trở về, chỉ là có chút cảm giác có lỗi với thiếu gia.
Hạ nhân trong nhà người Bát Kỳ, đều tự xưng là “Nô tài” “Nô tỳ” , mắt thấy Uẩn Tú tỷ cũng theo quy củ này, nhưng Đông Vân cảm thấy không được tự nhiên, không thể nói ra miệng.
87 Giữa trưa hè, tiếng ve kêu rất sôi nổi. Đông Vân vô cùng buồn chán ngồi ở ngưỡng cửa giáo đường, buồn ngủ. Mỗi ngày Đại tiểu thư đều muốn tới nơi này, lão gia cũng không ngăn cản, chỉ là muốn Đông Vân cũng đi theo.
88 Đại tiểu thư cũng không phát hiện nàng thỉnh thoảng mất hồn mất vía, chắc là bởi vì Thập Tứ gia bọn họ xảy ra chuyện rồi. Trước kia Đại tiểu thư cũng không cho Thập Tứ gia sắc mặt tốt, lúc này lại đến trong phủ hắn thăm hắn.
89 Đại tiểu thư phải xuất giá, Đông Vân theo đội ngũ đưa đồ cưới đến phủ Bối Tử trước một ngày. Đi qua từng cánh cửa, nhóm khuân vác cuối cùng đặt đồ cưới ở trên dũng đạo (đường lát gạch giữa sân) trước viện, nội viện chỉ có thái giám cùng phụ sai mới có thể đi vào.
90 “Đông Vân tỷ tỷ, nhanh lên một chút. ” Do Nhi vừa chạy vừa thúc giục.
Đông Vân gia tăng mấy bước, nói: “Vội vã như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ còn có thể sót phần của ngươi à?”
Do Nhi lôi kéo nàng đi nhanh, bên cạnh còn giải thích: “Đi trước có thể lãnh tiền đồng, đi trễ tiền đồng phát xong hết, chỉ có thể lãnh bạc thôi.
91 Cũng khó trách người ngoài suy đoán, Thập Tứ gia không có tâm gì với mấy người Đích phúc tấn, vào lúc này lại nhớ rõ một nha hoàn nho nhỏ như nàng! Dĩ nhiên, Đông Vân tự biết mình, gia ôn hòa với nàng, tất cả đều bởi vì chủ tử nhà nàng.
92 Tiểu thái giám Triệu Phụng bưng một cái hộp gỗ dài đi vào phòng, cười hỏi Đông Vân: "Tỷ tỷ, để cái này ở chỗ nào?"
"Đồ của gia nên hỏi ma ma đi. " Đông Vân rất quen thuộc với hắn, mặc dù nói như vậy nhưng vẫn bỏ đồ thêu thùa trong tay xuống đứng dậy, nhìn cái hộp được cẩn ốc, tay cầm bằng đồng và bề mặt hình lá cây rất đẹp, liền hỏi, "Hộp nhìn đẹp như vậy, bên trong đựng vật quý giá gì vậy?"
Triệu Phụng cười hì hì để hộp lên bàn, mở nắp ra, liền thấy bên trong có một vật tinh xảo đặc sắc, Đông Vân không biết, Triệu Phụng liền nói: "Là một cái nghiên mực Lưu Ly, đặt ở trong kho lâu rồi, không biết tại sao hôm qua gia nhớ tới, liền sai ta đi tìm, nói là cho Phúc tấn dùng.
93 Trời vừa tờ mờ sáng, thô sử nha hoàn liền bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay quét sân, rất sợ gây ra tiếng động quá lớn, ầm ĩ Phúc tấn còn đang ngủ. Đông Vân mới vừa đi phòng bếp nhỏ vòng vo một hồi, phân phó bọn họ nấu cháo đậu đỏ, lúc này còn rảnh rỗi, dựa vào lan can dưới mái hiên ngẩn người.
94 Chủ tử cùng Thập Tứ gia thành thân gần một năm, nhưng vẫn chưa có tin mừng. Sớm đã có lời ra tiếng vào truyền ra, nói là chủ tử không thể sinh, cả ngày chiếm cứ gia cũng vô dụng.
95 Tháng mười, chủ tử sinh hạ một vị cách cách. Bởi vì sinh vào mùa đông, cho nên chủ tử gọi là Đông Đông. Da trẻ mới sinh nhăn nhăn đỏ hồng không dễ nhìn cho lắm, qua mấy ngày nẩy nở một chút mới xinh đẹp hẳn ra, nhìn dung mạo thật giống Phúc tấn như đúc.
96 Đông Vân chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng Phó Hoàn gặp lại trong loại tình cảnh này, nàng sững sờ nhìn hắn, mãi cho đến khi thiếu gia gọi nàng: “Đông Vân?” Nàng vội vã cúi đầu, trên má có hơi nóng, lại trấn định nói: “Đại gia, Phúc tấn sai nô tỳ tới đưa sách.
97 Vốn nghĩ ở trên đường mướn một chiếc xe la trở về, không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy. Xem ra hôm nay không phải là ngày tốt, ở trong lòng Đông Vân cười khổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mấy người đang bao vây kia: “Các ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi đừng sợ.
98 Tôn hiệu của Thái hậu là: Hiếu Cung Tuyên Huệ Ôn Túc Định Dụ Tán Thiên Thừa Thánh Nhân Hoàng Hậu, ngày mười tám tháng tám an táng ở tử cung Thọ Hoàng Điện.
99 Trùng Dương qua đi, Thập Tam tới viếng thăm. Lúc ta gặp được hắn, sắc mặt hắn xanh mét từ thư phòng đi ra, nhìn thấy ta, liền thở dài, cũng không nói lời nào, chỉ có chút quẫn bách cười khổ.
100 Thị vệ giữ cửa một tay đè bội đao bên hông, đứng ở trước bậc thềm, nghiêm nghị nói: “Hành cung Ôn Tuyền chỉ có phụng hoàng mệnh mới có thể vào, thứ lỗi.